Cứu Vớt Vai Ác Kia

Chương 107: Nhiếp Chính Vương mơ ước hậu cung của trẫm 1

Bầu không khí xung quanh rất căng thẳng, Phúc công công khẩn trương đứng bên cạnh Lâm Uyên, Lâm Uyên ngồi ở chỗ ngồi, nghe Nhϊếp Chính Vương bên ngoài yết kiến thông truyền, mặt không có gì khác thường chờ đợi. Lâm Uyên hiện tại còn chưa rõ tình huống, bất quá vừa rồi nghe Phúc công công nói có thể đoán đại khái, hắn hiện tại là một tiểu hoàng đế vừa mới lên ngôi thế đơn lực bạc, Nhϊếp Chính Vương quyền khuynh triều dã, khống chế triều chính, hắn đại khái chính là con rối. Lâm Uyên đối với tình cảnh của hắn cũng không quá để ý, hắn để ý chính là, vì sao thân thể hiện tại của hắn lại là một đứa nhỏ?

Hắn là Ma Quân tu hành mấy vạn năm, hiện giờ lại có bộ dáng trẻ con, sao có thể không khiến hắn buồn bực cùng xấu hổ.

Nhϊếp Chính Vương trong truyền thuyết chầm chậm đi tới, khí thế trên người không giận tự uy, trên y bào huyền sắc dùng tơ màu vàng thêu kim long bốn móng, trương dương khí phách, chỉ là khi nhìn đến khuôn mặt kia, Lâm Uyên mặt lạnh càng thêm khẩn trương.

Nhϊếp Chính Vương Tễ Nguyệt ủng binh tự trọng, trước đây thân là Vương gia khác phái ở đất phong hùng bá một phương, lại bởi vì ở trên chiến trường lập được công lao hãn mã, danh vọng cực cao. Tiên hoàng ngoài ý muốn bệnh nặng, lúc hấp hối, sợ Tễ Nguyệt ủng binh tự trọng, nhân cơ hội lật đổ triều chính tự lập làm vua, kế sách tạm thời đành phải hạ chỉ phong Tễ Nguyệt làm Nhϊếp Chính Vương, để y hồi kinh phụ tá Lâm Uyên, lấy kỳ vọng có thể trấn an Tễ Nguyệt, cho Lâm Uyên thời gian trưởng thành. Hai là hy vọng Tễ Nguyệt lúc cánh chim Lâm Uyên chưa cứng, có thể trấn trụ những người tâm tư bất chính kia. Tuy rằng như vậy không khác gì bảo hổ lột da, nhưng hắn không thể xoay chuyển trời đất, chỉ có thể lưu lại cho Lâm Uyên một cái sóng ngầm kích động triều đình.

Tễ Nguyệt biểu tình nghiền ngẫm, y tất nhiên là biết tâm tư của lão hoàng đế, trái phải nhàn rỗi không có việc gì, y làm Nhϊếp Chính Vương một đoạn thời gian chơi cũng không tệ. Bất quá khi nhìn thấy tiểu hoàng đế, mười ba mười bốn tuổi, bộ dạng tuấn tú, mặt mày như họa, xem ra là có chút sợ y, có chút cố gắng chống đỡ khẩn trương làm bộ trấn định. Rõ ràng chỉ là một tiểu thiếu niên, khuôn mặt non nớt lại còn cố gắng banh mặt, giống như một tiểu đại nhân cố làm ra vẻ mặt uy nghiêm nghiêm túc, khuôn mặt kia nhìn thế nào cũng thấy không khỏe, ngược lại thoạt nhìn càng đáng yêu.

"Ra mắt bệ hạ." Tễ Nguyệt cũng chỉ là động miệng, ngay cả ý tứ quỳ lạy cũng không có, tiểu thiếu niên một thân long bào màu vàng nhìn thế nào cũng thấy thú vị đáng yêu, Tễ Nguyệt trong lòng nghĩ, trên tay cũng làm như vậy, đi lên nhéo nhéo khuôn mặt trắng nõn kia.

Phúc công công tâm đều muốn níu kéo, nhưng ngại quyền thế Nhϊếp Chính Vương, câu "lớn mật" kia như thế nào cũng không dám nói ra, sợ không cẩn thận chọc giận Nhϊếp Chính Vương, còn không biết sẽ khi dễ bệ hạ bọn họ như thế nào.

"Làm càn!" Lâm Uyên nhíu mày, đánh rớt bàn tay đang làm loạn trên mặt mình của Tễ Nguyệt, thật kỳ cục! Vẫn luôn là hắn nhéo mặt Tễ Nguyệt, Tễ Nguyệt làm sao có thể giống như đối đãi với trẻ con ở trên mặt hắn làm loạn.

Tễ Nguyệt sửng sốt một chút, sau đó cười cười, quả nhiên là thiên tử, cho dù tuổi còn nhỏ, nhưng vừa rồi tức giận trong nháy mắt, khí thế quanh thân lại mười phần, làm cho người ta sợ hãi. Nếu cho hắn thời gian, chờ hắn lớn lên, chỉ sợ...

"Bệ hạ bớt giận, bổn vương không phải vô lễ, mà là bệ hạ quá mức khiến người ta trìu mến, bổn vương nhất thời khó kiềm chế nổi."

Lâm Uyên tức giận đỏ mặt.

Phúc công công càng đau lòng, nhìn Nhϊếp Chính Vương kiêu ngạo thành cái dạng gì, trắng trợn mặc quần áo thêu kim long, dã tâm lang sói rõ như ban ngày, còn vừa đến liền khi dễ bệ hạ của bọn họ, thật sự là đáng hận, đáng thương cho bệ hạ bọn họ, không chỉ đột nhiên mất đi tiên hoàng, tuổi còn nhỏ đã phải một mình đối mặt với những sài lang hổ báo này, không cẩn thận chỉ sợ sẽ mất mạng. Bệ hạ trước kia, nào đã chịu qua loại vũ nhục này, kẻ dám làm vậy đã sớm bị lôi ra ngoài loạn côn đánh chết.

Lâm Uyên vốn còn chưa tiếp nhận được thân thể trẻ con của hắn, ở trước mặt người khác còn tốt, duy chỉ có Tễ Nguyệt, Lâm Uyên không muốn để cho y nhìn thấy bộ dáng tiểu thiếu niên của hắn, đem một mặt chật vật ấu tiểu cho Tễ Nguyệt xem, mặt hắn còn biết để ở đâu. Tễ Nguyệt còn đang dương dương đắc ý rắc muối lên người hắn, Lâm Uyên có chút thẹn quá hóa giận, trầm mặt nhìn Tễ Nguyệt.

Tễ Nguyệt theo bản năng sờ sờ trong túi áo trên người, "Tức giận thật sao?" Trên người y có thứ gì có thể dỗ dành tiểu nam hài không?

"Nếu không có việc gì, Nhϊếp Chính Vương liền đi xuống đi."

Tễ Nguyệt tự mình ngồi xuống ghế bên cạnh, "Phụ hoàng ngươi trước khi băng hà đem ngươi phó thác cho ta, ngươi yên tâm, bổn vương nhất định sẽ chiếu cố ngươi thật tốt."

Phúc công công thân thể run lên, cực kỳ sầu lo, Nhϊếp Chính Vương cố ý nhắc nhở bệ hạ tiên hoàng đã qua đời, bệ hạ hiện tại không có che chở, còn cố ý tăng thêm bốn chữ "chiếu cố thật tốt", rõ ràng là đang uy hϊếp bệ hạ, tiểu bệ hạ đáng thương của ông.

Lâm Uyên nghe thấy "chiếu cố" liền đau đầu, "Trẫm không cần ngươi chiếu cố. Chỉ cần ngươi không gây chuyện," Lâm Uyên ở trong lòng thở dài, chỉ sợ không có hy vọng, trông cậy vào Tễ Nguyệt không gây chuyện là không có khả năng.

Lâm Uyên sau một câu là nhỏ giọng lẩm bẩm tự nói, chỉ là Tễ Nguyệt võ công cao cường, tất nhiên là nghe được, nhìn tiểu hoàng đế nhướng mày.

Ký ức cốt truyện theo đó mà đến, giống như Lâm Uyên phỏng đoán, hắn chính là một tiểu hoàng đế thế đơn lực bạc, còn không thể tự mình chấp chính. Khi tiên hoàng lên ngôi, Tễ Nguyệt nam chinh bắc phạt, chống đỡ ngoại cường, được nhân dân yêu mến, được tiên hoàng phong làm Vương gia khác họ, ban cho họ "Lâm", tự Dĩ Mạch. Tễ Nguyệt công cao chấn chủ, bị tiên hoàng kiêng kỵ, nhưng lại bởi vì đại bộ phận quân quyền bị Tễ Nguyệt nắm trong tay, chỉ có thể từ từ mưu tính, thu hồi hổ phù cùng quân quyền trong tay Tễ Nguyệt.

Nhưng tiên hoàng ngoài ý muốn bệnh nặng, triều đình còn chưa quét sạch, quyền thần còn chưa xử lý, chỉ lưu lại thái tử non nớt, trong lòng tràn đầy sầu lo cùng tiếc nuối, trước khi chết, vội vàng hạ chỉ để Tễ Nguyệt làm Nhϊếp Chính Vương phụ tá Lâm Uyên.

Nếu để cho Vương gia khác phụ chính, quyền thế dần dần nuôi lớn, lại có huyết mạch hoàng gia, khó bảo đảm sẽ không bức Lâm Uyên thoái vị, danh chính ngôn thuận đăng cơ. Nhưng Tễ Nguyệt thì khác, cho dù Tễ Nguyệt được ban cho họ Lâm, nhưng trên người không có huyết mạch hoàng gia, nếu muốn không bị chỉ trích, danh chính ngôn thuận đăng cơ, luôn khó khăn hơn một chút. Hơn nữa bản thân Tễ Nguyệt quyền thế cường thịnh, có thể ngăn chặn được những đảng phái khác rục rịch, là người tốt nhất. Chỉ hy vọng Lâm Uyên có thể mượn lực đả lực, trưởng thành, thu hồi hoàng quyền.

Phía sau là Lâm Uyên ở trong thế lực sóng biển quỷ dị cố gắng cân bằng các phương diện thế lực, giả heo ăn hổ, sinh tồn trong khe hở. Chỉ là, cốt truyện sau đó đã làm cho sắc mặt Lâm Uyên không tốt.

Một nữ tử không rõ lai lịch xuất hiện, Liễu Tuyết Hàm giống như là đột nhiên xuất hiện ở kinh thành, không tra được lai lịch, nàng không giống với bất kỳ nữ nhân nào ở đây, cổ linh tinh quái, lại thường xuyên làm ra một ít chuyện ngoài dự liệu của người khác, ly kinh phản đạo, lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.

Nàng dám cùng hoàng đế làm bằng hữu, dám xưng huynh gọi đệ với Nhϊếp Chính Vương, trong đầu đều là tư tưởng kỳ diệu, vậy mà còn có thể giả nam trang đi thanh lâu. Rất nhiều vương tôn công tử đều ái mộ nàng. Hoàng đế và Nhϊếp Chính Vương cũng vậy.

Trong lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nếu hoàng đế bị Nhϊếp Chính Vương tính kế, lâm vào khốn cảnh, Liễu Tuyết Hàm liền đi cầu Nhϊếp Chính Vương, bảo y tha cho hoàng đế một lần, hứa hẹn muốn nàng làm cái gì cũng được. Ngược lại cũng vậy, hoàng đế đè ép Nhϊếp Chính Vương một đầu, tan rã thế lực của y, Liễu Tuyết Hàm liền tới cầu hoàng đế, tha cho Nhϊếp Chính Vương một mạng. Ở giữa còn có mấy nam nhân khác dây dưa, bất quá cuối cùng vẫn là hoàng đế ôm được mỹ nhân về, phong Liễu Tuyết Hàm làm hậu. Trên đại điển phong hậu, còn có mấy nam nhân, bao gồm cả Nhϊếp Chính Vương, nói với hoàng đế, nếu ngươi đối với Hàm Nhi, Tuyết Nhi, Tiểu Liễu Nhi không tốt, ta sẽ mang nàng đi.

Cuối cùng hoàng đế nói, "Trẫm sẽ không cho các ngươi có cơ hội này." Hết truyện.

Lâm Uyên hít sâu một hơi, có chút nghiến răng nghiến lợi, "Tễ Nguyệt."

Tễ Nguyệt tâm tình rất tốt trở về vương phủ của y, y quanh năm trấn thủ biên quan, vương phủ là sau khi được phong làm Nhϊếp Chính Vương vội vàng tu sửa, miễn cưỡng xem như hợp tâm ý của Tễ Nguyệt.

Tâm phúc kiêm quân sư của Nhϊếp Chính Vương Vu Tử Mặc hỏi: "Vương gia tâm tình rất tốt?"

Tễ Nguyệt nghĩ đến tiểu hoàng đế gặp qua một lần, khóe miệng liền nhịn không được nhếch lên, "Cùng lão hoàng đế tuyệt không giống nhau, bộ dáng nghiêm trang ngồi trên ghế nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu. Nhất là bộ dáng nghiến răng nghiến lợi, giống như một bé mèo con giương nanh múa vuốt. Tử Mặc a, bổn vương quyết định, sau này bổn vương sẽ sinh một đứa con đáng yêu như tiểu hoàng đế."