"Ngươi bị Ma Tôn bắt đi sao? Ngươi vội vàng tìm hắn như vậy, có phải hắn đã sử dụng cấm chế gì với ngươi không? Ngươi nói ra chúng ta có lẽ có thể giúp ngươi,"
Lời nói ríu rít của Khổng Từ gợi lên chuyện buồn của Tễ Nguyệt, không kiên nhẫn nói: "Cút đi!" Tôn Thượng nếu thật sự thiết lập cấm chế trên người y thì tốt rồi, y hiện tại cũng không cần cùng Tôn Thượng một chút liên lạc cũng không có. Tễ Nguyệt nhớ tới y đã mấy ngày không thấy Tôn Thượng, nhất thời bi thương cho tới bây giờ, cực kỳ u sầu.
Bạch Hạo càng không thích Tễ Nguyệt, Khổng Từ rõ ràng là quan tâm y, y còn không biết tốt xấu như thế. Khổng Từ là thiếu chủ nhất tộc, thân phận không biết cao quý hơn đồ chơi nhỏ này bao nhiêu.
Khổng Từ nhìn bộ dáng thương tâm này của Tễ Nguyệt hiển nhiên là chọc trúng chuyện thương tâm, ánh mắt nhìn Tễ Nguyệt tràn đầy thương hại, "Nghe nói Ma Tôn tâm ngoan thủ lạt, tâm tính hung ác lạnh nhạt, ngươi đi theo bên cạnh hắn khẳng định rất vất vả, ta nghe trưởng lão nói, lúc trước hắn cướp đoạt thánh vật tộc ta, kiêu ngạo ương ngạnh, rất không nói lý lẽ. Ngươi không phải là tự nguyện, có thể đến Yêu tộc để Yêu tộc bảo vệ ngươi một hai."
"Câm miệng." Tự quyết định phiền đến chết, "Tôn Thượng tất nhiên là tốt nhất. Thánh vật gì, chính là một cái cây rách nát." Tễ Nguyệt không nói y trước khi hóa hình đều ở dưới tàng cây đi tiểu đi đại tiện.
Khổng Từ khó hiểu nói: "Ngươi là tự nguyện đi theo Ma Tôn? Nhưng thân là một nam tử, không nên tự lập tự cường ngạo nghễ thiên địa sao? Ngươi mất đi căn cốt phụ thuộc vào ma như thế, sau này Ma Tôn nếu không cần ngươi, ngươi căn bản không có cách nào sinh tồn."
"Câm miệng, ngươi nói lung tung, Tôn Thượng mới sẽ không không cần ta." Tễ Nguyệt tức giận trừng mắt nhìn Khổng Từ, "Tôn Thượng sủng ái nhất chính là ta." Muốn dùng roi đánh vào người Khổng Từ nhưng bị Bạch Hạo chặn lại, Tễ Nguyệt cũng không dây dưa, trước mắt tu vi Bạch Hạo cao nhất, nếu y cùng Bạch Hạo đánh, chiếm không được tiện nghi gì còn có thể tổn thất đan dược cùng pháp khí, y còn phải dựa vào những thứ cứu mạng này sinh tồn ở trong bí cảnh này đi tìm Tôn Thượng, mới không để lãng phí trên người Bạch Hạo cùng Khổng Từ.
"Ngươi quả thực không thể nói lý. Khổng Từ là vì muốn tốt cho ngươi, tâm tư ác độc, không biết tốt xấu."
Tễ Nguyệt vừa nóng nảy vừa buồn bực, "Các ngươi cách ta xa một chút, chúng ta mỗi người một đường, nơi này đường nhiều như vậy, đừng cùng ta đi chung."
Bạch Hạo ước gì cùng Tễ Nguyệt tách ra, cũng đỡ phải để cho loại người này làm ô uế thân phận của hắn.
Nhưng Khổng Từ vẻ mặt lo lắng, "Hắn tuổi còn nhỏ đã lầm vào ma đạo, hiện giờ thật vất vả mới rời khỏi Ma Tôn, chúng ta có thể kéo hắn một chút liền giúp hắn, bằng không hắn quá đáng thương."
Bạch Hạo bất đắc dĩ lại mang theo một tia dung túng nhìn Khổng Từ, "Ngươi đó, chính là quá thiện lương."
Tễ Nguyệt không bỏ được hai người kia, liền coi như không thấy, tự mình chạy đi, cơ duyên cùng bảo vật trên đường đều mặc kệ, một lòng tìm Tôn Thượng.
Ba người bọn họ tuy rằng tu vi thấp, tùy tiện gặp phải một ma thú đều có cấp bậc cao hơn bọn họ, may mà ba người bảo vật pháp khí nhiều, tu vi không đủ, những pháp khí kia đập cũng có thể đem ra làm ma thú tiêu hao chết. Nhất là Tễ Nguyệt, trong mấy lần đối chiến tuyệt địa phùng sinh, tiến bộ nhanh chóng, có bảo vật tựa như dùng vô tận, bất kể là công kích hay là phòng hộ, mỗi món đều là trân phẩm, lại bị Tễ Nguyệt xa xỉ phế bỏ, Bạch Hạo nhìn thấy, trong lòng đừng nói có bao nhiêu đau lòng.
"Tu luyện tốt nhất không nên dựa vào ngoại vật, ngươi căn cơ bất ổn như vậy, tiền kỳ tuy rằng thoạt nhìn thoải mái, nhưng hậu kỳ sẽ rất khó tiến giai."
"Tôn Thượng đã an bài tốt cho ta, không cần ngươi khoa tay múa chân. Mình cũng không có cân lượng gì, còn không biết xấu hổ chỉ họa người khác."
Bạch Hạo đỏ mặt, mệt hắn cảm thấy coi như là cùng nhau đối địch vài lần, Tễ Nguyệt cũng không đáng ghét như vậy, kết quả liền bại lộ bản tính.
"Có cái gì phải đắc ý, bất quá chỉ là một lão nam nhân mà thôi, chờ ta cũng sống mấy vạn năm như vậy, đã sớm độ kiếp phi thăng, nào giống như Tôn Thượng của ngươi ở tu vi này dừng lại mấy ngàn năm, không hề tiến triển."
Tễ Nguyệt hừ nhẹ một chút, "Có thể sống đến lão nam nhân hay không còn chưa nhất định đâu? Đừng không cẩn thận ngã xuống ở đâu đó."
Bạch Hạo chưa từng thấy qua tu sĩ thô tục như vậy, nói chuyện khó nghe lại ích kỷ, còn ham ăn biếng làm, khát cầu ngoại lực, toàn thân đều làm cho người ta chán ghét.
"Bạch đại ca, ngươi đừng tức giận, Tễ Nguyệt từ nhỏ đã đi theo Ma Tôn, khó tránh khỏi bị hắn dạy dỗ không giống bình thường, bản tính Tễ Nguyệt vẫn là thiện lương."
"Ngươi đừng vì hắn mà nói chuyện, hắn tự cam chịu sa đọa, vì một chút tài nguyên liền ủy thân cùng ma vật, bất kham đến cực điểm."
Tễ Nguyệt trào phúng lại khinh thường nhìn Khổng Từ, "Muốn quyến rũ nam nhân còn muốn giẫm lên ta biểu hiện chính mình, ngươi có bao nhiêu kém cỏi? Bộ này của ngươi ta thấy nhiều, Bạch Mặc so với ngươi bất động thanh sắc mà làm, nào giống như ngươi vội vàng biểu hiện rõ ràng." Con hồ ly chết tiệt Bạch Mặc, mỗi lần đều biểu hiện thông minh hiểu chuyện trước mặt Tôn Thượng, tiến lùi có độ, so với y ham chơi gây sự, không nghĩ tiến thủ, luôn thích chọc thị phi hoàn toàn đối lập. Nhưng Bạch Mặc so với Khổng Từ thủ đoạn cao minh hơn, Tôn Thượng cũng không có nhìn ra, còn thường xuyên khen Bạch Mặc.
Khổng Từ đỏ mặt, nói không nên lời.
Lần này Tễ Nguyệt xoay người chạy đi, Khổng Từ cũng không vội vàng đi theo.
Nhưng Tễ Nguyệt còn chưa đi được mấy bước, mặt đất bỗng nhiên chấn động, biên độ ban đầu nhỏ, không dễ phát hiện, nhưng dần dần càng kịch liệt, mọi người đều có chút lay động. Mấy đầu ma thú nhanh chóng va chạm mà đến, ba người lập tức bày ra tư thế ngự địch, nhưng tốc độ ma thú không giảm, từ bên cạnh bọn họ gào thét mà qua, còn không đợi ba người thở phào nhẹ nhõm, lại một đám ma thú chạy tới.
Tễ Nguyệt vội vàng né tránh, trong lòng lộp bộp một chút, không phải là thú triều chứ? Đang suy nghĩ, lại một đợt ma thú vọt tới, Tễ Nguyệt nhanh chóng nhảy lên cây, nhưng mắt thấy một ít cây phía trước bị ma thú đυ.ng ngã xuống, nếu là bị đυ.ng ngã, không chết cũng bị thương.
Không chỉ có ma thú trên mặt đất từng đợt chạy tới, chim bay trên không trung cũng đang chạy trốn, bọn họ căn bản không có khả năng ngự không tránh khỏi đàn ma thú.
Có một số ma thú cường đại vấp ngã trên mặt đất, đã bị phía sau giẫm đạp đến huyết nhục mơ hồ, nếu bọn họ không cẩn thận bị cuốn vào trong đó, cũng khó toàn thân trở ra. Quan trọng nhất là ma thú nhiều như vậy, căn bản không có khả năng tiêu diệt toàn bộ, Tễ Nguyệt căn bản không ngăn cản được ma thú triều.
Pháp bảo phòng thân cùng trận pháp trong nhẫn trữ vật mỗi người dùng ở trên người mình, tốc độ vỡ vụn cũng rất nhanh, hai người khác đứng chung một chỗ, cùng nhau phòng hộ, cũng khó có thể chống đỡ.
Mắt thấy tầng hộ thân trên người này quang mang giảm bớt, từng tấc từng tấc nứt ra, trong mắt Tễ Nguyệt tràn đầy không cam lòng, y còn chưa nhìn thấy Tôn Thượng, cho dù là chết cũng phải chết ở trong ngực Tôn Thượng mới đúng. Nếu y chết, liền tiện nghi cho mấy tiểu yêu tinh trong hậu điện. Không biết ai sẽ thay thế y trở thành ái sủng của Tôn Thượng, Bạch Mặc phúc hắc xảo trá? Hay là Ôn Thanh đáng yêu nhu nhược ôn nhu? Khuynh Vũ xinh đẹp hay là Chu Vân cao ngạo tao nhã?
Vòng hộ thân vỡ vụn ra, hóa thành điểm sáng tiêu tán trên không trung, Tễ Nguyệt trơ mắt nhìn ma thú hướng y vọt tới vô kế khả thi, đang lúc sắp bị một vó giẫm lên, Tễ Nguyệt trước mắt tối sầm lại, rơi vào một cái ôm rộng rãi ấm áp.
Sinh tử một đường Tễ Nguyệt có chút giật mình, vừa ngẩng đầu, ngơ ngẩn nhìn người trước mắt y, Tôn Thượng y tâm tâm niệm niệm, còn có chút không thể tin, "Tôn Thượng?" Chờ xác nhận Tôn Thượng trước mắt là thật, Tễ Nguyệt ôm cổ Lâm Uyên, hưng phấn nói: "Tôn Thượng Tôn Thượng, ta tìm được ngài, ngài tìm được ta." Tễ Nguyệt kích động nói năng lộn xộn, gắt gao ôm Lâm Uyên, cọ cọ trên mặt và cổ hắn, chờ lý trí trở về, Tễ Nguyệt mới rụt cổ, Tôn Thượng khẳng định muốn đem y xé xuống, nói 'Không được vô lễ'. Lần trước y ôm Tôn Thượng, Tôn Thượng chính là làm như vậy.
"Tễ Nguyệt." Lâm Uyên kêu một tiếng, siết chặt cánh tay ôm eo Tễ Nguyệt.
Tễ Nguyệt trong lòng vui sướиɠ, Tôn Thượng không nhớ tới đem y xé xuống, y khẳng định sẽ không đi nhắc nhở Tôn Thượng.
Trận phòng hộ Lâm Uyên bày ra không phải là những pháp khí trận pháp có thể so sánh được, chung quanh là bầy ma thú lao nhanh khiến đất rung núi chuyển, Tễ Nguyệt bình yên ở trong ngực Lâm Uyên, có ma thú đυ.ng phải trận phòng hộ bị ngăn cản ở bên ngoài, lại bị ma thú phía sau đυ.ng văng hoặc giẫm đạp. Mà một phương tiểu thiên địa của bọn họ an ổn yên hòa, tuyệt nhiên không chịu ảnh hưởng của ngoại giới.
Lâm Uyên nắm cằm Tễ Nguyệt, cẩn thận nhìn gương mặt quen thuộc này, sau đó nhịn không được hôn lên đôi môi như cánh hoa.
Tễ Nguyệt cả kinh sau đó vui vẻ, nhớ tới trước khi vào bí cảnh có người nói Tôn Thượng mang theo ái sủng tìm niềm vui, hiện tại đây là, Tôn Thượng rốt cục muốn cùng y tìm niềm vui sao?
Bạch Hạo cùng Khổng Từ trong lúc bối rối nhìn thoáng qua Tễ Nguyệt, liền thấy được một màn này, Tễ Nguyệt hoàn toàn không cảm giác được cảnh tượng hôm nay có bao nhiêu nguy hiểm, trèo lên người nam nhân mềm giọng làm nũng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nhu mị tràn đầy tình ý cùng vui sướиɠ, kể lại nhớ nhung, một chút cũng không giống lúc ở trước mặt bọn họ ngang ngược, lạnh lùng trào phúng.
Bởi vì uy áp của Ma Tôn, ma thú tránh đi nơi này, ma thú triều dần dần lui đi, chung quanh một mảnh hỗn độn, Bạch Hạo cùng Khổng Từ hai người bị thương nghiêm trọng, rất là chật vật. Mà Tễ Nguyệt lại sạch sẽ sảng khoái dán lên người Ma Tôn mềm mại nói chuyện, được an ổn bảo vệ ở trong ngực, Khổng Từ nhìn hai người đối lập, trong lòng rất phức tạp.
Tễ Nguyệt rất hiểu được một tấc tiến một thước, cảm giác Tôn Thượng hiện tại đối với y rất là yêu thích, yêu thích không buông tay, liền năn nỉ nói: "Tôn Thượng định khế ước chủ tớ cho ta có được không? Như vậy có thể biết ta đang ở đâu, bằng không buộc cho ta cái chuông nhỏ, đánh dấu của Tôn Thượng, như vậy ta sẽ không đi lạc nữa."
Tễ Nguyệt vươn cổ trắng nõn ra, muốn Lâm Uyên tự tay buộc chuông nhỏ cho y.
Lâm Uyên giật giật mày, lãnh khốc vô tình cự tuyệt, "Không được."
Tễ Nguyệt không thể tin mở to hai mắt, có chút không thể tin được mình bị cự tuyệt, kinh ngạc nói: "Ngài cùng ta vui vẻ, còn không đánh dấu cho ta?"