Hướng Tới Bình Minh

Chương 38: Thử thách & giải thưởng

Sau sự vụ say rượu loạn "hôn", quan hệ giữa Arthur và Francois hầu như chẳng có thay đổi gì hết.

Arthur cũng chưa tự luyến đến mức cho rằng Francois sẽ phải lòng mình chỉ vì một nụ hôn, nhưng ít nhất khi có cử chỉ thân mật như vậy, thái độ của hắn với mình hẳn là có thay đổi ít nhiều ha? Nhưng Francois chẳng hề đối xử dịu dàng hoà nhã hơn với y, trái lại, Arthur cảm thấy Francois càng nghiêm khắc, thậm chí là hà khắc với y hơn.

Từ sáng đến tối, trừ tám tiếng đi ngủ ra thì ngày nào Arthur cũng đi theo Francois, đầu tắt mặt tối; không những phải chăm sóc việc ăn ngủ nghỉ ngơi của hắn, còn phải đối phó với các kiểu thử lòng đầy bất ngờ của hắn. Gần đây, Francois bắt đầu cho y xem các video về các trận đấu thực chiến, sau đó bảo y phân tích suy luận, đồng thời tổng kết rồi báo cáo lại cho hắn trong thời gian quy định. Nếu đáp án không vừa ý hắn, Arthur sẽ phải nói đi nói lại cho đến khi đưa ra kết luận chính xác mới thôi.

Lúc còn ở trường, Arthur cũng từng học về chỉ huy quân sự, nhưng dù sao nữhng thứ đó cũng chỉ là lí luận trên sách vở, hoàn toàn khác với những trận chiến có thể thay đổi tình thế bất cứ lúc nào trên chiến trường. Từng trận chiến với số liệu phức tạp, từ việc nhỏ như sửa cơ giáp, lo vật liệu hậu cần tới việc lớn như phân bố quân đội và chỉ huy hạm đội, tất cả đều được tập hợp trên bản đồ chiến, còn Arthur cần phải giải mã những số liệu này trong khoảng thời gian rất ngắn, loại bỏ những yếu tố khó hiểu, rút ra những điểm mấu chốt thực sự quyết định thắng bại của trận chiến, rồi lập một kế hoạch tác chiến cụ thể.

Dù Arthur tự xưng thông minh bẩm sinh cũng bị những thứ này giày vò không thôi, nhưng Francois chí công vô tư, không hề nhân nhượng, nhìn Arthur vò đầu bứt tai cũng không hề lên tiếng giúp đỡ. Đương nhiên, Francois cũng sẽ hướng dẫn và đưa ra gợi ý, nhưng hắn sẽ không bao giờ nói thẳng ra cho Arthur biết phải làm gì, mà hắn muốn y phải tự mình tìm hiểu và trải nghiệm, tìm ra cách giải quyết phù hợp.

Lúc đầu Arthur còn nghi ngờ Francois cố ý hành hạ mình, dù sao thì việc nghiên cứu thực chiến không phải là nhiệm vụ bắt buộc của vệ sĩ thân cận. Arthur còn từng đi hỏi Jeason về chuyện này, nhưng Jeason lại ngạc nhiên hỏi:

– Làm gì có chuyện tốt như vậy?

Lãnh đạo của cậu chàng – tướng quân Hollier sẽ chỉ lôi cậu chàng ra sân luyện võ, mượn cớ chỉ đạo võ thuật để hành hạ cậu ta ra trò, còn về chuyện chỉ huy quân sự gì đó thì chả thấy nhắc bao giờ.

Arthur cũng liên lạc với Brand – người tiền nhiệm đã được điều tới tiền tuyến bằng mạng internet, hỏi anh ta về tình hình học tập hồi trước khi còn theo chân ngài Nguyên Soái, nhưng câu trả lời cũng chẳng khác Jeason là bao. Tuy Nguyên Soái sẽ chỉ điểm cho anh ta đôi chút, nhưng kiểu hướng dẫn quân sự một cách chính thức như này thì chưa bao giờ có. Brand còn dặn dò Arthur cố gắng trân trọng cơ hội này bằng vẻ mặt hâm mộ, dù sao thì Nguyên Soái không hề có nhiều thời gian và nhẫn nại để giảng dạy cho ai đó.

Nghe xong câu trả lời của hai người họ, Arthur đã lấy lại bình tĩnh. Bởi trong tiềm thức, y luôn coi Francois như kẻ thù, vậy nên lúc nào y cũng dùng suy nghĩ tiêu cực nhất để phán đoán về mục đích những việc Francois làm với mình mà bỏ qua những đáp án tích cực. Chẳng hạn như Francois đối xử nghiêm khắc với y là vì muốn nghiêm túc dạy dỗ y, muốn bồi dưỡng y, giúp y học hỏi thêm nhiều điều để tiến bộ một cách nhanh chóng.

Nếu quả thực như vậy, Arthur đương nhiên không từ chối, tuy Francois là kẻ thù của y, nhưng điều đó không có nghĩa rằng y không thể học tập hắn, những kiến thức và kinh nghiệm học được chắc chắn sẽ có ích. Để rồi ngày nào đó, y có thể dùng thứ mình học được cống hiến cho Liên Bang.

Francois vẫn chẳng hay biết bên mình có mối nguy ngầm, suy nghĩ của hắn rất đơn giản. Thân là Thống soái xuất sắc, không những phải có năng lực hơn người, mà việc có con mắt nhìn người và biết dùng người cũng cực kỳ quan trọng. Dù xét về công hay tư, hắn đều vô cùng tán thưởng và yêu thích Arthur. Người xuất sắc như vậy đương nhiên hắn muốn giữ lại bên người lâu dài, mà nếu Arthur muốn được ở lại bên cạnh ngài Nguyên Soái và được trọng dụng thì hắn phải khai thác tiềm lực của y, đặc biệt là gia tăng kinh nghiệm chiến đấu thực tế cho y, vậy nên Francois mới nghiêm khắc huấn luyện y như thế.

Arthur tiếp thu cực nhanh, trong vòng chưa đầy mười ngày huấn luyện cấp tốc, y đã bước đầu nhìn ra bản chất của việc chỉ huy quân sự, khả năng tiếp thu cực kỳ mạnh, điều này khiến Francois cực kỳ mừng rỡ.

Trong tiềm thức, không phải Francois chưa từng suy tính đến chuyện tương lai của mình và Arthur, không thể phủ nhận, hắn có cảm giác với Arthur, cũng từng có những tiếp xúc thân mật, không có chuyện hắn chỉ coi y là một vệ sĩ bình thường. Nhưng Arthur là một quân nhân, còn là một Beta, điều này có nghĩa rằng y không thể chỉ trốn phía sau hắn, chờ hắn bảo vệ. Arthur muốn ở bên cạnh y lâu dài thì buộc phải trở thành người có thể kề vai sát cánh bên hắn; như vậy y mới có thể làm người bầu bạn, người yêu hoàn hảo của hắn.

Ngày thứ mười, Arthur tham gia kỳ sát hạch cuối khoá.

Lần đầu tiên Francois đưa y tới phòng chỉ huy quân sự cao nhất, hắn búng tay trên không trung, trước mặt Arthur hiện lên bố cục bản đồ liên kết những vì sao khổng lồ đầy tráng lệ. Bầu trời bán cung dường như dài vô tận vô biên; trong bầu trời đêm vô tận, những hành tinh có màu sắc khác nhau lơ lửng trên bầu trời đêm, cứ như thể vươn tay ra là có thể chạm tới.

Đứng trước một cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ như vậy, dường như nắm được cả thế giới trong lòng bàn tay, có thể tung hoành thiên hạ, ngắm nhìn cảm giác hào hùng nơi chiến trường. Arthur không khỏi có chút kích động, chẳng trách có nhiều người đổ máu vì tranh giành quyền chỉ huy như vậy. Cảm giác quyền thế đầy người này quả thực rất dễ khiến người ta sa ngã.

Francois chạm phải một hành tinh nho nhỏ không mấy bắt mắt ở đâu đó, đầu ngón tay lướt nhẹ, mảnh bản đồ điện tử nho nhỏ ngay lập tức được phóng đại cả trăm lần. Arthur nhận ra đây chính là chòm sao Thiên Lang – biên giới giữa Liên Bang và Đế Quốc, gần đây hai bên không nổ ra cuộc chiến nào với quy mô lớn nhưng cuộc chiến tranh giành chòm sao Thiên Lang chưa từng dừng lại. Hai màu đỏ và xanh đại diện cho lực lượng phân bố quân đội của hai bên. Màu đỏ tượng trưng cho quân Liên Bang phòng thủ chắc chắn hành tinh B-17, còn màu xanh tượng trưng cho quân đội Đế Quốc thì như hổ rình mồi, tập trung trên hành tinh B-16 cách đó không xa.

– Arthur, nếu cậu được bổ nhiệm làm quan chỉ huy, cậu phải dẫn đầu đội quân trên B-16 đổ bộ xuống B-17 trong vòng 24 giờ, đồng thời chiếm đóng và kiểm soát hoàn toàn B-17 trong vòng 48 giờ, kế hoạch tác chiến của cậu là gì?

Lời Francois nói khiến Arthur ngạc nhiên vô cùng, chẳng lẽ Đế Quốc sắp mở cuộc tổng tấn công với hành tinh B-17 rồi? Vậy nếu y đưa ra chiến thuật thành công thì chẳng phải đang giúp kẻ địch đánh bại quốc gia mình ư? Có điều nếu quả đúng như thế, e là Francois đã có kế hoạch tác chiến từ lâu rồi, nếu không hắn đã chẳng dùng đề bài này thử thách y. Y có trả lời đúng hay không cũng không thay đổi được bố cục và kết quả trận chiến này.

Nghĩ vậy, Arthur không còn cảm thấy khó chịu nữa, yên lòng chấp nhận bài kiểm tra của Francois. Y nhìn lướt qua sơ đồ bố cục, sau mấy ngày huấn luyện với cường độ cao, y đã hình thành khả năng phản ứng rất nhạy bén, chỉ cần nhìn một chốc đã có kế hoạch, bèn cười nói:

– Nguyên soái, nếu thuộc hạ may mắn trả lời đúng thì có thưởng không ạ?

Francois thầm cười trong lòng, cậu chàng này tự tin ra phết, nhưng cho cậu chàng chút phúc lợi cũng được. Hắn nói bằng vẻ thong dong:

– Cậu cũng có thể nhận ra, đây là bản đồ thực chiến của quân đội, cho nên không có chuyện đúng sai gì hết. Nhưng nếu câu trả lời của cậu khiến ta hài lòng, ta sẽ tặng cậu một món quà bí mật; nhưng nếu câu trả lời không tốt, cậu cũng sẽ phải chịu hình phạt tương ứng!

Mấy hôm nay Arthur đã bị phạt rất nhiều lần, nghĩ tới hình thức trừng phạt của Francois, Arthur đỏ bừng mặt, giận đến mức chân răng ngứa ngáy.

– Được rồi, cho cậu hai tiếng, cậu cứ tính từ từ, làm xong thì gọi ta.

Dứt lời, Francois xoay người rời khỏi phòng chỉ huy.

Arthur đối mặt với bàn đồ chiến đấu điện tử cực lớn, nhìn số liệu chi chít trước mặt, bắt đầu tính toán và phân tích số liệu trong đầu, sau đó dần dần triển khai công cuộc chỉ huy tác chiến....

Người chỉ huy của quân đội trên hành tinh B-17 là lão tướng William của Liên Bang, cũng là người có danh tiếng cực tốt ở Liên Bang. Ông ta vô cùng cẩn thận, rất giỏi trong việc phòng thủ, hiếm khi dẫn quân xuất kích, nhưng cũng không phòng thủ mù quáng, cũng có những pha phản công rất thành công.Tướng quân William phân bố lực lượng hợp lý ở nhiều thành trì hiểm trở khác nhau, phòng thủ trên mặt đất có thể nói là kín kẽ, hầu như không có góc chết nào hết. Vì vậy, dù hạm đội vũ trụ hùng mạnh của Đế Quốc giành được ưu thế trên không cũng không có nghĩa là họ có thể xuyên thủng các tuyến phòng thủ trên mặt đất đồng thời chiếm đóng hành tinh B-17 một cách thuận lợi.

Arthur thử sử dụng chiến thuật đổ bộ trực diện tại các nơi khác nhau nhưng đều không thành công. Dù y chọn hạ cánh ở nơi nào, quân đội Đế Quốc đều bị lực lượng Liên Bang nhanh chóng tập hợp và bao vây. Cuộc tấn công gần như bất khả thi này khiến Arthur nhíu chặt mày.

Sau đó, hơn một tiếng trôi qua, Arthur vẫn không nghĩ ra cách đột phá hàng phòng ngự, trán y rịn một lớp mồ hôi mỏng. Vụ này tưởng chừng đơn giản, nhưng thực chất lại rất hóc búa, chẳng trách Francois lại lấy nó làm bài kiểm tra cuối cùng!

Sau khi vắt óc suy nghĩ hồi lâu mà vẫn chẳng có kết quả, Arthur bỗng nghĩ đến một trường hợp chỉ huy chiến đấu nào đó của Francois mà y đã xem từ nhiều năm trước, hai mắt sáng bừng!

Một tiếng đồng hồ nữa trôi qua, Arthur đã hoàn thành phần chỉ huy quân sự của mình trong thời gian quy định, y thở phào một hơi, mỉm cười bấm máy liên lạc với Francois.

Francois chống cằm, đứng ở góc xa xa, nghe Arthur đứng giữa muôn vàn vì tinh tú, trình bày kế hoạch tác chiến một cách trôi chảy.

Sau khi nghe Arthur trình bày xong, Francois hỏi:

– Tại sao cậu lại từ bỏ phương pháp đổ bộ trực tiếp xuống mặt đất mà xử dụng cách phân tán lực lượng đáp xuống nhiều điểm như vậy? Cậu nên biết rằng nếu phân tán lực lượng đáp xuống nhiều điểm như vậy chẳng may không thể hình thành vòng vây bao vây kẻ địch thì chẳng mấy chốc sẽ bị kẻ địch đánh bại, tiêu diệt từng cánh quân một.

– Nguyên Soái nói rất đúng, nhưng kế hoạch của tôi như sau: Sau khi hai đợt không quân đổ bộ lên mặt đất thành công, họ sẽ di chuyển đến gần thung lũng Vạn Nguyên ở chính giữa bằng tốc độ nhanh nhất, và đợt đổ bộ cuối cùng sẽ là đợt dữ dội nhất do đội quân cơ giáp có sức chiến đấu mạnh nhất thực hiện, họ sẽ mạnh mẽ đổ bộ xuống thung lũng Vạn Nguyên, sử dụng ưu thế về sức mạnh để tấn công và san bằng căn cứ của của kẻ địch tại đây, đồng thời hội hợp với hai lực lượng còn lại. Ba cánh quân hợp lại sẽ có ưu thế cục bộ, sau đó chúng ta sẽ bắt đầu triển khai phản công từ điểm này và chọc thủ tuyến phòng thủ của địch. Một khi tuyến phòng thủ bị phá vỡ, việc tiếp tế quân đội và vận chuyển vật liệu cần thiết cũng sẽ đến trong vòng mười hai tiếng đồng hồ.

– Điểm mấu chốt của việc này là kiểm soát thời gian và khống chế nhịp điệu, chúng ta phải dắt mũi kẻ địch, tiêu hao chúng, còn chúng ta thì nhanh chóng chọc thủng hàng phòng ngự của địch bằng tốc độ cực nhanh và hình thành thế vây sừng. Dù chiến thuật này hơi mạo hiểm, nhưng đây là giải pháp duy nhất có thể hoàn thành yêu cầu chiếm lĩnh B-17 trong vòng 48 tiếng của ngài.

Giọng nói trong trẻo của Arthur vang vọng trong phòng chỉ huy trống trải và rộng rãi. Francois im lặng, dường như đang chìm vào suy nghĩ. Arthur nói xong thì nhìn hắn bằng ánh mắt mong chờ, nói thật chứ dù y khá tự tin về chiến thuật này, nhưng y không dám chắc Francois có chấp nhận nó hay không.

Im lặng một chốc, Francois lên tiếng:

– Ta phải thừa nhận, đối với kẻ địch vừa đối đầu với cậu thì chiến thuật của cậu rất hoàn hào, khả năng giành chiến thắng có thể đạt tới hơn 80%, có điều...

– Có điều gì cơ?

Arthur hỏi với vẻ không phục.

– Có điều nếu đối thủ của cậu là ta, ta có thể nhận ra ý đồ của cậu ngay từ đầu. Ta sẽ không quan tấm tới lượng quân đổ bộ của cậu ở các điểm khác nhau mà sẽ trực tiếp triển khai quân hạng nặng tới thẳng Vạn Nguyên Cốc, ôm cây đợi thỏ. Hơn nữa, tôi sẽ bố trí mai phục ở thung lũng Vạn Nguyên, đợi cậu nhảy vào bẫy.

Arthur á khẩu, nghĩ tới chiến thuật phản kích mà Francois vừa nói, đổ mồ hôi lạnh. Nếu quả thực là như vậy, thì y sẽ bị diệt toàn quân!

Nhìn Arthur buồn bực gục đầu xuống, Francois không khỏi bước tới xoa xoa mái tóc mềm mại của y, nhẹ giọng nói:

– Đừng buồn, vừa rồi ta nói nếu đối thủ của cậu là ta thì cậu cần phải suy nghĩ kĩ càng hơn, đừng để lộ ý đồ của mình ra thôi. Nhưng trong bài thi chiến thuật lần này, người cậu đối mặt là tên William lỗi thời bảo thủ. Gã ta chắc chắn sẽ không áp dụng chiến thuật mà ta sử dụng, vì vậy suy luận của cậu vẫn thành công.

– Thật sao?

Giọng Arthur vẫn có vẻ chán nản, tại sao trước mặt Francois y luôn luôn là kẻ bị đả kích thế nhỉ? Hệt như Tôn Ngộ Không vậy, dù y giỏi giang tuyệt đỉnh thì vẫn chẳng thoát khỏi lòng bàn tay của Phật Tổ được.

– Dù sao cậu cũng chỉ học trong vòng mười ngày ngắn ngủi, làm được như vậy đã rất cừ rồi.

Francois phá lệ khen y.

– Được rồi, ta có hứa nếu cậu vượt qua kiểm tra sẽ tặng quà cho cậu, đã sẵn sàng nhận quà chưa?

Ố, còn có quà nữa hả, không nhận lại thiệt! Hầu hạ anh bao lâu nay mà vẫn chưa được tặng món quà nào thực dụng đâu á! Arthur nhanh chóng lấy lại tinh thần sau cơn đả kích, ngẩng đầu nhìn Francois bằng ánh mắt lấp lánh và vẻ mặt đòi được thưởng.

– Nhắm mắt vào...

Đáng ghét, giấu giấu diếm diếm như vậy làm chi, Arthur vừa mắng thầm vừa ngoan ngoãn nhắm mắt lại.

Giây tiếp theo, Arthur cảm thấy trên cổ mình có thêm một sợi dây chuyền kim loại còn vương hơi ấm của cơ thể người, cảm giác quen thuộc ập tới, và rồi, giọng nói loli đáng yêu mềm mại vang lên bên tai y.

– Arthur thân yêu, cuối cùng cậu cũng thuộc về người ta rồi nà ~