“Nếu cậu lòng yêu nó vậy thì cậu hãy chứng minh đi. Hãy chứng minh cho tôi thấy tình cảm của cậu là thật lòng đi.”
Mộ Triết bất ngờ nhìn ba Hạ, trái tim anh lúc này đập rất nhanh. Lời ba Hạ Bối nói là thật? Tai anh không nghe nhầm chứ?
“Cậu không đồng ý sao?” Ông nhíu mày.
Anh lập tức phản bác: “Không ạ! Con đồng ý! Ba yên tâm, con hứa sẽ chăm sóc cho Hạ Bối thật tốt!”
“…” Thằng nhóc đó vừa gọi ông là gì vậy? Ba? Là ba sao? Ông còn chưa hứa hẹn chuyện sẽ gả con gái cho cậu ta mà? Cậu ta có cần phải phản ứng thái quá như vậy không? Ba Hạ nhíu mày: “Cậu gọi từ ba có phải là quá sớm không?”
Anh cười cười: “Không ạ!”
“…”
–
Ba Hạ trở về nhà, vừa vào nhà đã thấy Hạ Bối ngồi xem ti vi ở phòng khách, khuôn mặt vẫn buồn bã không khá khẩm gì so với lúc sáng là bao. Ông đi lại chỗ cô, nhẹ nhàng ngồi gần con gái cưng của mình.
“Tối nay hãy ra ngoài đi chơi đi.”
“…” Hạ Bối chuyển kênh truyền hình, không thèm để ý đến lời nói của ba. Bảo cô đi chơi? Bộ trông cô giống người có hứng thú đi chơi lắm sao?
“Không phải con muốn đón giao thừa với thằng nhóc kia sao? Đi đi, ba cho phép con đi với cậu ta đó.”
“…” Hạ Bối quay đầu lại nhìn ba với cặp mắt ngờ vực: “Ý ba là Mộ Triết?”
Ba Hạ nhíu mày: “Con không thích sao?”
“Dạ không, con thích lắm!” Cô vội lắc đầu phản bác. Ba cô hôm nay bị làm sao vậy? Không phải lúc sáng rất kiên quyết ngăn cấm cô qua lại với anh sao? Tại sao bây giờ lại bảo cô đi chơi với anh rồi?
Ba Hạ nhíu mày nhìn con gái: “Con không thể nào giữ lại chút sĩ diện cho bản thân à? Nhảy dựng lên để làm gì?”
“Nhưng sao ba lại cho con đi chơi với anh ấy? Không phải khi sáng ba có nói…”
Ông thở dài: “Ba cũng không đành lòng nhìn con vì chuyện này mà ngày một gầy gò ốm yếu.”
Hạ Bối vui vẻ, nhào tới ôm ba mình. Cuối cùng thì cô cũng có thể đường đường chính chính nói chuyện yêu đương với anh ở trước mặt ba mẹ rồi!
Ba Hạ ôm con gái vào lòng, khuôn miệng ông khẽ cong lên. Lúc đầu ông không muốn Hạ Bối nảy sinh tình cảm với Mộ Triết là thật. Chuyện ông sợ mấy đi danh dự của mình cũng là thật. Nhưng dần về sau thì ông lại không để tâm mấy đến chuyện danh dự của mình nữa. Ông chỉ sợ tính tình cậu ta cũng sẽ giống như ba của mình, nổi lòng tham ô hại vợ con sống trong cơ cực, ông không đành lòng nhìn con gái mình phải chịu khổ. Nhưng qua cuộc trò chuyện ngày hôm nay, ông mới có thể chắc nịch khẳng định rằng ông vì thương quá thương con nên đã lo xa rồi. Cậu ta thật sự rất yêu con gái của ông, còn thật tâm vì Hạ Bối mà làm mọi việc. Cuối cùng thì ông cũng có thể yên tâm được vài phần rồi…
–
Sau giờ cơm tối, Hạ Bối được sự cho phép của ba, cô nhanh chóng rời khỏi nhà để đi gặp Mộ Triết.
Hạ Sáng Dương nhìn bộ dạng vui vẻ của em gái liền lên tiếng trêu chọc: “Ai kia lúc sáng khóc lóc dữ dội trong phòng lắm mà? Sao giờ mặt mày hớn hở quá vậy?” Anh tặc lưỡi: “Sức mạnh của tình yêu thật đáng sợ!”
Hạ Bối bĩu môi, không thèm đôi co với anh trai. Cô rời khỏi nhà, bắt taxi đến khách sạn nơi anh ở.
Vừa đến nơi, Hạ Bối nhìn thấy bóng dáng anh ở trước cổng khách sạn, lập tức chạy lại chỗ anh.
“Anh chờ em lâu không?”
Mộ Triết ôm cô, khẽ lắc đầu cười: “Không lâu.”
“Em nhớ anh, thật sự rất nhớ anh!”
“Ừm, anh cũng nhớ!” Lời nói vừa dứt câu, anh cúi đầu, áp môi mình lên môi Hạ Bối. Anh mạnh mẽ mυ'ŧ lấy cánh môi cô. Đã lâu lắm rồi anh không được thưởng thức vị ngọt từ đôi môi này…
Hạ Bối còn chút ít hơi thở, cô nhanh chóng đẩy anh ra. Vì nếu như cô không ngăn cản anh lại thì e rằng anh còn muốn làm nhiều chuyện bậy bạ nữa.
Một Triết nhìn cô: “Chúng ta lên phòng anh chơi nhé?”
“C-Chơi?”
“Ừ, chơi.” Anh khẽ cười: “Yên tâm, anh hứa anh không làm gì bậy bạ đâu.”
Hạ Bối nghe lời anh, cùng anh đi lên phòng anh ở. Dù sao hôm nay cũng là ngày cuối cùng của năm, đường xá bây giờ có rất nhiều người qua lại, cô và anh xưa nay lại không thích những nơi chen chúc đông người, vẫn là nên cùng anh đón giao thừa ở khách sạn.
Vừa đi vào trong phòng, Mộ Triết đã vội ôm hôn Hạ Bối, mạnh bạo chiếm lĩnh khoang miệng cô. Đầu lưỡi anh cuốn lấy đầu lưỡi cô, bàn tay hư hỏng ngang nhiên luồn lách vào bên trong, chiếm lấy tiện nghi của cô.
Hạ Bối bị anh tấn công bất ngờ, nhất thời không phản kháng lại được, đành bất lực phối hợp theo nhịp điệu của anh.
Cảm nhận được hơi thở của cô bắt đầu không còn đều đặn nữa, lúc này anh mới chịu buông tha cho đôi môi cô. Anh bế cô đi lại giường ngủ, nhẹ nhàng đặt cô xuống. Khuôn miệng khẽ cong lên, giọng nói mang mười phần bỡn cợt: “Lò sưởi phòng anh tốt lắm. Hạ Bối mau cởi bớt áo ra đi.”
“Anh…” Hạ Bối tức giận: “Không phải vừa rồi anh nói là sẽ không làm gì rồi sao?”
“Hửm? Anh đã có làm gì sao? Anh chỉ bảo em cởϊ áσ ra cho bớt nóng thôi mà?”