Crush Có Chút Bất Lương

Chương 42

An Sơ Hạ sau nhiều ngày ở nhờ nhà Hạ Bối, tâm trạng cô cũng đỡ hơn rất nhiều. Nhìn thấy Hạ Bối cùng bạn trai hòa thuận, trong lòng cô có chút mủi lòng. An Sơ Hạ cũng chỉ mong ước có một tình yêu bình dị nhưng sao lại xa vời quá.

“Chị Sơ Hạ, chị định đi thật sao?” Hạ Bối nhìn Sơ Hạ: “Hay ở thêm vài ngày nữa rồi hẵng đi?”

Sơ Hạ lắc đầu cười trừ: “Công việc của chị ở Bạch Sa rất bận. Không thể không trở về.”

“Lỡ đâu người kia lại gây khó dễ cho chị thì sao?” Hạ Bối lo lắng.

“Không sao. Sớm đã quen với việc đó rồi.” An Sơ Hạ cười nhạt: “Cũng đâu phải lần đầu anh ta uy hϊếp chị.” Lý Hạo dùng những bức ảnh đồϊ ҍạϊ để ép hôn An Sơ Hạ, cô không đồng ý hắn liền muốn phá hủy sự nghiệp của cô.

“…” Hạ Bối nhìn An Sơ Hạ hồi lâu. Quả thật là Hạ Bối vẫn thấy điểm đáng ngờ trong chuyện này.

“Chị Sơ Hạ, người tên Lý Hạo đó ép chị quen anh ta đúng không?”

An Sơ Hạ im lặng không nói chỉ, khuôn miệng chỉ hời hợt cười. Lý Hạo là người mà mẹ cô bắt ép đi xem mắt, chỉ sau vài lần gặp gỡ hắn ta lừa cô lên giường.

Hạ Bối nhìn biểu cảm khuôn mặt của An Sơ Hạ cũng tự ngầm hiểu được mấy phần câu chuyện.

“Chị còn yêu Hạ Sáng Dương không?”

“…” An Sơ Hạ cắn chặt môi dưới, người cô theo đuổi tận hơn 10 năm sao nói quên là quên được?

“Về Bạch Sa nhớ cho anh ấy thêm một cơ hội. Anh trai em nhìn vậy thôi chứ rất tệ mảng biểu đạt tình cảm lắm.” Hạ Bối mỉm cười: “Chúc hai người hạnh phúc!”

“…” An Sơ Hạ nặng nề gật đầu cho qua chuyện. Người như cô bây giờ làm sao xứng với Hạ Sáng Dương đây? Lúc trước không xứng, bây giờ càng không.



Mộ Triết giúp Hạ Bối đưa An Sơ Hạ ra sân bay. Nếu không vì Hạ Bối nhờ vả thì anh cũng ngại ngồi cùng với phụ nữ lạ.

An Sơ Hạ nhìn Mộ Triết, người này tuy có hơi lạnh lùng nhưng tính tình lại rất tốt, Hạ Bối quen được anh ta hẳn là phúc của em ấy.

“Anh định khi nào cưới Hạ Bối?”

“Đợi em ấy học xong rồi tính tiếp.”

An Sơ Hạ ồ lên một tiếng: “Tôi đợi thiệp hồng của hai người.”

“Cảm ơn.” Mộ Triết hời hợt đáp lại. Anh cũng đang chờ ngày rước Hạ Bối về nhà. Hạ Bối của anh dạo này rất được lòng nam sinh, bạn học trong trường thường xuyên tỏ tình Hạ Bối, điều này làm anh bực bội mấy ngày qua.

Sau khi An Sơ Hạ đi vào khu kiểm soát, Mộ Triết cũng không nán lại lâu. Anh nhanh chóng lái xe về nhà. Chuông điện thoại vang lên, anh không thèm nhìn cũng đoán được là ai đang gọi.

“Anh nghe.”

“…”

Mộ Triết nhíu mày: “Hạ Bối, sao em không nói gì hết vậy?”

“Em, em đây!” Hạ Bối vội nói.

“Gọi anh có chuyện gì?”

Hạ Bối im lặng hồi lâu, e dè nhờ vả anh: “Anh rảnh không?”

“Rất rảnh.”

Hạ Bối hỏi nhỏ: “Anh… Anh đã đi ngang qua siêu thị chưa?”

“Chưa. Em định mua gì sao?”

Hạ Bối đỏ mặt: “Em… Em có rồi… Bà dì em đến… Mà, mà em hết băng rồi…”

Mộ Triết bật cười: “Em muốn nhờ anh mua hộ băng vệ sinh?”

“…” Hạ Bối bấn loạn, mặt mũi ngày một đỏ hơn: “Nếu, nếu anh ngại thì thôi…”

“Hửm? Mắc gì anh phải ngại? Đâu phải lần đầu anh mua cho em?”

“… Sao anh có thể nói một cách không biết ngượng vậy?”

“Mua cho bạn gái thì cần phải ngượng?” Anh ngừng lại, khóe miệng nhếch lên châm biếm: “Với lại không phải em hay gọi anh là đồ mặt dày vô liêm sỉ sao?”

“…” Hạ Bối không nói không rằng mà tắt máy. Dâu rụng lúc nào không rụng lại chọn trúng thời điểm cô hết băng để rụng.

Mộ Triết dừng xe vào bãi đỗ siêu thị. Anh đứng trước quầy hàng băng vệ sinh, bộ dáng này của anh không khác gì năm đó mua băng vệ sinh giúp cho Hạ Bối cả.

“Anh gì ơi… Có thể nào cho em xin facebook không?”

Mộ Triết kiên nhẫn chú tâm nhìn mấy loại băng trên kệ, lần trước không có dịp nhìn rõ, bây giờ mới thấy băng vệ sinh lại có nhiều loại nhiều hãng như vậy.

“Anh gì ơi…”

“Tôi có bạn gái rồi.” Anh lạnh nhạt nhìn cô gái kia. Nghĩ không ra được là đến từng tuổi này mà anh vẫn còn có người hỏi thăm mạng xã hội.

Cô gái bối rối liền vội cúi đầu xin lỗi.

Mộ Triết chỉ biết cười trừ, nếu là người không có bạn gái thì cần gì phải đến cái quầy băng vệ sinh để mua đồ?

Mộ Triết nhíu mày nhìn mấy bịch băng vệ sinh trên kệ, bà dì đến thăm mà cũng cần phân loại dùng cho ban ngày và ban đêm à? Còn có cả loại dùng hằng ngày? Cái gì mà dịu nhẹ như quả đào, cái gì mà thơm mát như bạc hà? Nhiều như vậy anh biết phải mua loại nào?

Mộ Triết lấy đại mỗi loại một bịch để cho Hạ Bối thích dùng loại nào thì dùng. Anh nhanh chân đi đến quầy tính tiền. Đôi chân anh dừng lại tại kệ hàng bên cạnh, tiện tay cầm lấy mấy hộp bαo ©αo sυ bỏ vào giỏ hàng. Lý trí anh mách bảo tương lai không xa anh cũng sẽ cần dùng đến thứ này.

Mộ Triết lái xe về chung cư, anh đứng trước cửa nhà Hạ Bối, anh lấy điện thoại ra gọi cho Hạ Bối.

“Mật khẩu nhà em là gì?”

“520999.” Hạ Bối trả lời. Đây là con số rất ý nghĩa với Hạ Bối, dãy số này thể hiện tình yêu của cô dành cho anh. 520- em yêu anh, 520999- em yêu anh, vĩnh viễn và mãi mãi.

Mộ Triết đi vào nhà Hạ Bối, anh đặt túi đồ lên bàn, chậm rãi đi tìm cô gái nhỏ.

“Hạ Bối, em ở chỗ nào vậy?”

Hạ Bối ngồi trong nhà tắm, ngại ngùng lấy điện thoại ra nhắn tin cho anh. Mộ Triết nhận được tin nhắn liền đem túi băng vệ sinh đi vào phòng Hạ Bối.

“Anh đặt trước cửa nhà tắm, em mau lấy dùng đi.”

Hạ Bối mở hé cửa, cô giật mình khi nhìn thấy anh vẫn còn ở trong phòng, cô nhanh tay cần lấy túi băng vệ sinh rồi đóng cửa lại. Lúc này Hạ Bối nhìn mớ băng trong túi liền có chút buồn cười, nhờ anh mua một gói chứ có nhờ anh mua hết quầy hàng người ta đâu.

Sau khi ổn thỏa, Hạ Bối mới dám bước ra khỏi nhà tắm. Hạ Bối nhìn anh đang nằm ngủ trên giường, khuôn miệng khẽ cong lên, mệt mỏi đến mức đó sao?

Hạ Bối đi lại chỗ anh, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh anh. Chuông điện thoại cô vang lên, Hạ Bối liền vội bắt máy.

“Gọi em có chuyện gì?”

“An Sơ Hạ còn ở nhà em không?” Hạ Sáng Dương hỏi.

“Lên máy bay về Bạch Sa lúc chiều rồi.” Hạ Bối thở dài: “Hạ Sáng Dương, anh nên bảo vệ chị ấy trước người đàn ông tên Lý Hạo kia. Chị Sơ Hạ thật sự rất đáng thương.”

“Nhóc con, em nghĩ cô ấy sẽ chịu gặp anh sao?”

“Sao em lại có một người anh ngu dốt như anh nhỉ?” Hạ Bối bực bội: “Thích người ta như vậy mà khi người ta tỏ tình lại cong chân chạy trốn. Chuyện anh em không thèm quan tâm nữa. Tắt đây!”

Hạ Bối tắt máy, Mộ Triết nhân cơ hội ôm cô từ phía sau, giọng nói đầy sự châm biếm: “Hạ Bối mắng hay lắm. Mắng anh trai mình lại vừa khéo mắng luôn cả chính mình.”

Hạ Bối chẳng thèm để tâm đến hành động thân mật này của anh, dù gì cô cũng đã quá quen rồi. Đôi lông mày cô nhíu lại: “Vừa khéo mắng luôn cả chính mình? Anh có ý gì đây?”

“Anh nói sai sao?” Mộ Triết hôn lên vai cô, cười khẩy: “Hạ Bối thích anh đến vậy mà khi anh tỏ tình em lại một mực lảng tránh.”

“…” Hạ Bối giận quá hóa thẹn, cô gỡ tay anh ra muốn chửi mắng anh vài câu nhưng cơn đau từ vùng bụng dưới lại khiến cô một từ cũng không nói được.

“Thuốc giảm đau anh để trên bàn. Em uống vào đi.”

Hạ Bối đỏ mặt: “Không mượn anh lo lắng.”

Mộ Triết kéo Hạ Bối lại giường ngủ, dùng vũ lực ép cô nằm xuống giường. Bàn tay anh đặt lên vùng bụng của Hạ Bối, nhẹ nhàng xoa bóp.

“Hạ Bối không mượn anh lo lắng, chỉ là anh tự nguyện.”