Đậu Ở Cành Cao Làm Phượng Hoàng Gãy Cánh

Chương 49: Hắn sợ cô biến mất

Trước lễ trao giải , Mật Khanh đã bổ sung xong toàn bộ suất diễn của mình , lễ phục đã được lên mẫu thiết kế từ nửa tháng trước, nhanh chóng được hoàn thành,váy trắng đính kim cương như váy cưới , thiết kế trễ vai , đem xương quai xanh tinh xảo hoàn toàn lộ ra, váy lóe lên màu hồng nhàn nhạt , dưới ánh đèn, lóe lên quầng sáng tinh xảo.

“Khanh tỷ, cái này phối với kiểu giày cao gót này sẽ rất đẹp.”

“Giống như giày thủy tinh .” Mật Khanh vuốt lễ phục, thật cẩn thận cong lưng đem giày cao gót cầm lên xem, xúc cảm chân thật cực kỳ giống thủy tinh.

“Đêm nay lễ trao giải diễn ra trong hai giờ, váy có chút nặng, nếu chị ngồi hẳn là sẽ đỡ mệt hơn nhiều.”

Cô mang vòng cổ lên, mặt dây kim sắc tua phủ kín một phần cổ: “Chuyên viên trang điểm khi nào tới?”

“Đang trên đường đến, khoảng năm phút nữa .”

Cô gật đầu, ngồi lên ghế chuẩn bị trang điểm , nhìn hiện trường phát sóng trực tiếp trên màn hình lớn một bên ,đã bắt đầu phát sóng trực tiếp rồi , cách lễ trao giải chính thức , khoảng một tiếng rưỡi .

Chờ đến khi mặt đã được trang điểm xong, chỉ còn mười phút, Mật Khanh có chút khẩn trương, ở hậu đài hô hấp cũng nhanh hơn, vỗ trước ngực nhằm điều chỉnh hơi thở bằng phẳng hơn, Từ Tiêu ngồi xổm phía sau kéo chặt dây rút màu trắng ở eo cho cô.

“Khanh tỷ, sao hôm nay lại khẩn trương như vậy ? lần đầu tiên chị tham gia lễ trao giải cũng không khẩn trương như vậy.”

Cô cười cười: “Chị cũng không biết, chỉ là cảm giác sẽ có chuyện gì đó phát sinh, có thể là do chị suy nghĩ nhiều.”

Âm thanh-- hô-- lên tên cô, Từ Tiêu nói: “Chị nên lên sân khấu rồi, không cần khẩn trương, Khanh tỷ cố lên!”

Mật Khanh phụt cười nói: “Loại thời điểm này , em nói vậy chị càng khẩn trương.”

Cô nhấc váy, dẫm lên giày cao gót thật cẩn thận hướng tới thảm đỏ đi đến, đi từng bước một lên bậc thang hướng tới sân khấu bước lên.

Từ khoảnh khắc cô bước ra , tất cả camera nhắm vào cô, trước mặt có rất nhiều nhϊếp ảnh gia chạy qua cầm mày ảnh chụp liên tục,nhìn ống kính lộ ra nụ cười hoàn mỹ, đuôi tóc hơi uốn nhẹ buông xõa trên vai trần, váy trắng phát ra ánh sáng hồng nhạt, trong mắt cô dường như cũng có những tia dáng rực rỡ lấp lánh tồn tại.

Nhấp môi đỏ tràn ngập thủy nhuận,nốt lệ chí bị phấn che, nhìn ngàn người ngồi dưới đài thính phòng, tiếp nhận cúp, che ngực cúi đầu cảm ơn.

Âm nhạc nhẹ nhàng chậm chạp chảy vào trong tai, lòng bàn tay hơi thấm ra mồ hôi nắm lấy microphone, thanh âm thanh thúy dào dạt sạch sẽ: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ tôi, có thể đạt được giải thưởng lần này , là vinh hạnh lớn nhất trong mấy năm qua của tôi .”

Vừa dứt lời tiếng vỗ tay liền vang lên, cô nắm microphone mỉm cười, đỉnh đầu truyền đến một tiếng ầm vang .

Động tác mọi người đều nhất trí hướng lên trên nhìn , ngay sau đó, đèn treo lớn nứt toạc rơi xuống dưới hàng ngàn tiếng kinh hô.

“Liên tiên sinh, tai nạn xe lần trước đã có manh mối, chủ xe đang nằm viện ở Bệnh Viện Nhân Dân số 1 Đa thành , nhưng mà bản nhân lại không biết xe bị đưa đi nơi nào, đây là ghi hình chúng tôi điều tra được , đã gửi vào hòm thư của ngài.”

Hắn ngắt điện thoại, click mở hòm thư gửi văn kiện.

Một lão nhân hơn 60 tuổi, hai chân gãy xương nằm ở trên giường bệnh, đối mặt với hai cảnh sát cùng hai người đàn ông mặc tây trang đang dò hỏi, khẩn trương đến mức nói chuyện cũng vỗ giường.

“Tôi tôi, tôi không biết a! Chiếc xe thật sự là của tôi, hai tháng trước đã báo hỏng, tôi bị nứt xương đùi , không thể chạy đến trung tâm lấy về, tôi nhờ một người… Đúng đúng, chính là tiểu tử ở cạnh giường lấy giúp a.”

Hắn chỉ vào giường bệnh cách vách trống rỗng : “Hắn nói giúp tôi đem xe lấy về, sau đó tôi cũng không biết, tôi thật sự không biết, cảnh sát tiên sinh anh xem chân tôi đi, sao có thể lái xe vượt đèn đỏ được chứ!”

Phía dưới hòm thư còn gửi thông tin về người bệnh nằm cạnh lão già kia mà trợ lý điều tra được, tên là Trương Mạc, cùng với ảnh chụp.

Liên Dận Hành vuốt cằm, mặt không biểu tình đóng video lại, gọi lại cho số vừa nãy : “Bắt Trương Mạc này về cho tôi.”

Mới vừa ngắt cuộc gọi,điện thoại đã bị Thạch Thạc gọi đến.

“Liên tiên sinh, Mật tiểu thư ở trên đài lễ trao giải xảy ra chuyện!”

Trên mạng tung ra đoạn ghi hình cô bị đèn treo nện xuống, dưới đài tiếng thét chói tai hỗn độn, trên đài đèn treo thủy tinh nát vụn đầy đất, một mảnh thanh âm chấn động phẫn nộ chất vấn chất lượng an toàn , cũng tiến hành kiểm tra thương thế của các nghệ sĩ.

Chờ lúc hắn tới, trên đài đã đem mảnh nhỏ dọn dẹp xong, nhưng cũng không tìm được người.

Sân khấu cao 3 mét được dựng thành, đèn treo mặt thẳm trải trên đài xuyên thủng, bậc thang dùng để lên xuống sân khấu cũng đều bị những mảnh vỡ hỗn loạn thành một đoàn, thép bên trong cũng sập, người rất có khả năng đã bị rơi xuống phía dưới, nhưng khối thép nặng trăm cân kia là thứ thân thể căn bản không chịu nổi.

Muốn tìm được người, cũng chỉ có thể đem sân khấu dỡ xuống toàn bộ.

Từ Tiêu gia nhập đội ngũ hỗ trợ, vừa khóc lóc vừa kêu tên Mật Khanh.

Đội phòng cháy cùng xe cứu thương cũng đã đến, người chủ trì cũng bị thương được đưa đến bệnh viện, đèn treo nện xuống quá nhanh, bọn họ căn bản không phản ứng kịp , cũng không để ý đến tình huống diễn viên bên người .

Nơi Mật Khanh đứng, vừa lúc là nơi gần với chỗ lên xuống sân khấu.

“Chúng tôi chỉ tìm được một chiếc giày cao gót này.”

Thạch Thạc nắm giày, thật cẩn thận đặt ở trước mặt hắn .

“Không thể nào, không thể nào, không thể nào.” Đôi mắt hắn nhìn chằm chằm vào máy theo dõi, không ngừng ấn nút tua nhanh , nhìn tới nhìn lui cũng chỉ là cảnh tượng cái đèn treo nện xuống, máy quay phim ở phút cuối cùng vẫn nhắm ngay vào đèn treo ở trên đỉnh đầu, căn bản không có bắt được hình ảnh cô.

Trong mắt người đàn ông tơ máu đã sung trướng thành một đoàn, sắc mặt tức giận, áp lực như sắp bùng nổ, ngón tay liều mạng nhấn nút tua nhanh, nhưng cho dù đã nhìn kỹ bao nhiều lần cũng không bắt gặp được dấu vết cô bị đèn treo nện xuống .

“Liên tiên sinh ——”

“Mẹ nó không thể nào!” Liên Dận Hành cầm lấy chiếc giày cao gót, hướng lên mặt đất vứt xuống, thủy tinh tan vỡ, tiếng hô kèm với tiếng thở dốc, gân xanh trên cổ nổi lên , dựa vào sô pha ngữa đầu hô hô thở dốc, gân trán cùng cánh tay cùng nhô lên một lúc.

Thạch Thạc không dám phát ra âm thanh gì, yên lặng cúi đầu.

“Đem những hình ảnh của những máy quay ở giữa sân khấu tới cho tôi! Mau!”

Tiếng hô phá âm, hắn vội vàng gật đầu: “Được!”

Cái trán chảy ra mồ hôi lạnh rậm rạp, hắn cong lưng liên tục vuốt mặt, mày rậm nhíu chặt, mồ hôi chảy xuống dính trên mí mắt .

Chống đùi, nắm chặt nắm tay--- ầm ầm----đánh lên mặt bàn bằng thủy tinh trước mặt, xương cốt ở mu bàn tay lập tức xuất huyết, cắn răng vừa giận vừa hận trong lòng sợ hãi sẽ đánh mất bảo vật quý giá .

Thẳng đến khi Thạch Thạc lại lần nữa chạy trở về, sốt ruột nói: “ Công tác viên chịu trách nhiệm nơi lên xuống sân khấu nói, đèn treo bị rơi xuống là do có người mở chốt mở, lúc đèn nện xuống, là trực tiếp nện xuống phía dưới sân khấu, chung quanh không có dấu vết gì khác.”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~