Trương Mạc dùng chính cây lau nhà trong tay , đánh thẳng lên đầu của một trong số hai người phụ nữ trong nhà vệ sinh!
Nữ nhân bên cạnh sợ tới mức thét chói tai, run run rẩy rẩy lui về phía sau, nhìn gậy gộc trên tay hắn, cùng với bộ dáng hoàn toàn mất hết lý trí , muốn hướng tới phía mình xông tới.
“Không, không! Cứu mạng! Có người nào không a có kẻ điên, cứu mạng a!”
“Cô câm miệng cho tôi!”
Trương Mạc muốn dùng gậy gộc trong tay tới ngăn cản cái miệng thôi thích mắng người của cô ta , hàm răng nhe lên hung tàn đáng sợ, hoàn toàn không còn là thiếu niên như ánh mặt trời nữa.
“Trương Mạc!”
Thân hình hắn dùng lại, quay đầu lại nhìn khuôn mặt của cô không biểu tình đứng ở góc tường , chột dạ muốn đem cây lau nhà giấu đi, nhưng những hành động trước đó đều đã bị cô thấy rõ ràng.
“Khanh tỷ, em, em là nghe được hai cô ta nói, nói bậy về chị nên em mới, em không phải muốn cố ý đánh người.”
“Mật Khanh!” Nữ nhân bị đánh ôm đầu hướng về cô cô khóc rống: “Cô cảm thấy , mình có hậu đài liền rất ghê gớm phải không? Sai khiến một kẻ điên tới đánh tôi, có phải cô cũng câu dẫn cái kẻ điên này phải không, nghe thấy người khác nói xấu sau lưng cô, liền tiến lên đánh!”
“Tôi không có câu dẫn cậu ta.” cô nhàn nhạt hỏi: “Cô nói xấu tôi cái gì?”
Nữ nhân kia đuối lý gạt lệ, ngồi xổm xuống che đầu khóc lớn: “Cứu mạng a, đánh người, đánh người a! Đoàn phim chính là thiên hạ của cô sao? Có phải cô cảm thấy có hậu đài liền có thể làm theo ý mình hay không !”
Từ Tiêu nghe thấy tiếng diễn viên quần chúng muốn vây xem lại đây càng ngày càng nhiều: “Khanh tỷ…”
“Cô câm miệng!” Trương Mạc hướng về phái cô ta rống to, nước bọt văng khắp nơi: “Là tôi đánh cô, là do tôi thấy cái miệng của hai cô ồn ào! Miệng không nói ra lời nay, ngay cả đôi mắt cũng mù rồi sao? Với chỉ số thông minh này của các cô còn dám ở sau lưng người khác nói bậy, hôm nay cho dù phải đánh chết cô thì tôi cũng muốn trị cái miệng thối này của cô!”
“Ô a!”
Nữ nhân đặt mông ngồi ở trên mặt đất, gào khóc nhìn đạo diễn cùng nhà làm phim cùng nhau chạy tới: “Đạo, đạo diễn, anh nghe một chút lời hắn nói a ——”
“Ai nha được rồi được rồi!” Vũ Thành không kiên nhẫn phất tay, đối mặt với Mật Khanh có chút nhút nhát.
“Tôi không có tâm tình nghe các người ở đây cãi nhau, nếu hai người có thù riêng thì liềnra ngoài giải quyết đi, tôi không phải là công chứng viên, có chuyện gì thì đi tìm cảnh sát!”
Hắn phất tay với một bên người: “Báo án, nhanh lên!”
Trương Mạc kiên cường đứng dậy hút mũi, ném cây lau nhà trong tay : “Chính là tôi đánh cô ta , cô ta chính là đáng đánh!”
“Cậu bớt tranh cãi!” Vũ Thành chỉ vào mặt hắn, hận đến cắn răng: “Tôi lúc trước không nên tuyển cậu vào tổ làm phim, tiện nghi không dễ chiếm, câu nói này thật sự rất đúng, giảm một nửa thù lao đóng phim, còn không bằng để tôi tìm diễn viên làm tôi bớt lo còn hơn!”
Hốc mắt của hắn càng ngày càng hồng, quật cường ngẩng lên đầu, không cho nước mắt của minhf chảy xuống .
Từ Tiêu lôi kéo góc áo Mật Khanh , thấp giọng nói: “Khanh tỷ, bên kia có người lấy di động ra, chúng ta đi mau.”
Những suất diễn còn lại, bởi vì trận trò khôi hài này mà đình chỉ, hai người bị mang đi cục cảnh sát, sự tình hoàn toàn kết thúc thì cũng đã đến tối .
Mật Khanh vừa mới ngồi lên xe quản lí, Vũ Thành đạo diễn liền đuổi theo đến đây, không ngừng cùng cô nói xin lỗi.
“Tất cả các di động ở phim trường chúng tôi đều đã lục soát quá một lần, chuyện này tuyệt đối sẽ không để lộra ngoài! Đều do Trương Mạc kia không hiểu thế nào là nặng nhẹ, tất cả mọi chuyện đều là do cậu ta gây ra, cô yên tâm, tôi đã đem cậu ta sa thải, từ bây giờ đến lúc bộ phim kết thúc ,cô vĩnh viễn đều sẽ không gặp lại cậu ta thêm một lần nào nữa ở đoàn phim.”
Mật Khanh gật đầu nở nụ cười: “Cảm ơn đạo diễn đã lo lắng như vậy .”
“Không cần cùng tôi khách khí! Huống hồ, tên kia vốn dĩ liền cũng có chút vấn đề, tôi đã thông báo cho một loạt đạo diễn biên kịch, tiểu tử này a, căn bản không thích hợp ở bên trong giới giải trí!”
Trở lại khách sạn, Mật Khanh nhận được điện thoại của mẹ gọi đến, bên kia mở miệng liền cười không khép miệng được: “Bảo bối, bộ phim dân quốc Thịnh Yến của con đã chiếu bản giởi thiệu, mẹ đã xem , quá tuyệt vời, con thật sự rất hợp mặc sườn xám! Bộ phim này ngày mai lsẽ chiếu công khai, sao con lại không thông báo cho mẹ trước tiên đâu!”
“Gần đây công việc có chút nhiều, con quên đem chuyện này nói cho mẹ.” Mật Khanh ấn ấn giữa mày, ngồi ở mép giường.
“Vậy hiện tại có có bận không?”
“Không vội, không sao đâu, mẹ cứ nói.”
“Mẹ cũng không chuyện khác, chính là lo lắng con mệt, ngày thường có ăn cơm đúng giờ không ?”
Cô bất đắc dĩ đáp lời: “Có, mẹ cũng đừng lo lắng cho con, con mỗi ngày đều ăn cơm đầy đủ.”
Cửa phòng bị gõ hai lần.
Mật Khanh tươi cười vụt tắt, che lại ống nghe, ngẩng đầu cẩn thận nghe động tĩnh bên ngoài .
Lại bị gõ ba lần.
“Bảo bối? Sao lại không nói?”
“Mẹ,con có chút việc, chờ lát nữa con gọi lại cho mẹ nhé.”
“Được được, không cần cho gọi lại cho mẹ ,con cứ làm xong chuyện của con đi!”
Mật Khanh ngắt điện thoại, mặc vào áo khoác màu đen, vội vàng đi đến trước cửa, xuyên qua mắt mèo nhìn ra phía ngoài, phát hiện đã bị người bên ngoài cố ý dùng ngón trỏ che lại, một mảnh đen nhánh.
Cô cảm thấy loại chuyện này tự cho là thông minh này, sẽ không phải là do người thông minh làm ra .
Mở cửa, nhìn thấy Trương Mạc, hắn buông tay xuống, ủ rũ cụp đuôi đối mặt cô.
“Cậu có biết, buổi tối xuất hiện ở trước cửa phòng của tôi, bị người khác chụp lén được, sẽ đưa tới bao nhiêu nghị luận không?”
“Em.” Hắn áy náy cong eo: “Thực xin lỗi.”
“Cậu đã xin lỗi tôi rất nhiều lần rồi, nhưng tôi cho cậu lời khuyên,cậu một lần cũng chưa nghe lọt tai.”
“Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Cô bóp eo nhỏ, mệt mỏi chống khung cửa: “Cậu tìm tôi có chuyện gì.”
“Hôm nay sự… Thực xin lỗi.”
Giây tiếp theo Mật Khanh muốn đóng cửa lại.
Bị hắn kịp thời bắt được, dùng sức kéo ra bên ngoài , hiển nhiên cô không thắng nổi sức lực của hắn .
Thiếu niên hồng mắt ,khóc thực sự thương tâm, nghẹn ngào hỏi cô: “Khanh tỷ, chị cảm thấy, chị hiện tại vui vẻ sao?”
Mặt cô không biểu tình, nốt ruồi lệ chí lãnh diễm động lòng người.
“Cậu rốt cuộc là muốn nói cái gì.”
“Em chỉ là rất tò mò, chị cùng nam nhân kia ở bên nhau, hắn mang đến chỗ tốt cho chị, như vậy sẽ làm chị cảm thấy vui vẻ sao?” Trương Mạc hút cái mũi run run bả vai, có chút không cam lòng hỏi .
“Khanh tỷ , em không phải là người mà chị đang tưởng tượng trong đầu, em thật là rất muốn biết, chị tột cùng là có vui vẻ không.”
“Tôi vui vẻ thì có liên quan đến một phân tiền nào của cậu sao? Trương Mạc, để trả giá cho sự tùy hứng của mình thì cậu phải đem tiền đồ của mình bồi vào đi, đổi hướng đi khác, nơi này không thích hợp để cậu kiếm tiền, cũng không thích hợp cho cậu sinh tồn.”
“Ô chị…”
“Nhưng em vui vẻ a!” Hắn khóc ròng, nước mắt nước mũi đan xen: “Mỗi một giây phút được ở gần cạnh chị, em đều rất vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy chị thôi thì em đã rất vui vẻ rồi, cho dù chị ở đâu, em đều muốn đi theo! Đây là mục đích cuối cùng mà em theo đuổi, nhưng là chị, chị hình như không vui, nam nhân kia, hắn không làm chị vui vẻ.”
Mật Khanh bật cười nói: “Cậu thực ấu trĩ.”
“Tôi tin rằng một ngày nào đó cậu sẽ hiểu , cho dù là vui vẻ hay không vui,quan trọng là cậu muốn chọn cái nào.”
“Ô, nhưng em ——”
Hắn trơ mắt nhìn cô dùng sức đóng cửa lại, một cơn gió nhẹ từ kẹt cửa thổi qua làm mặt hắn ướŧ áŧ mặt, nước mắt hoa rơi xuống-- tích tích-- ở thảm mềm mại dưới chân.
Mật Khanh bực bội quấn hết tóc dài ở sau lưng tóc lên, chuẩn bị gọi lại điện thoại cho mẹ, mới phát hiện mẹ đã gửi tới một tin nhắn cho mình c.
【 Hôm nay thấy ảnh trong bộ phim mới của con, không thấy con cười lần nào , mẹ có chút lo lắng nên mới gọi điện thoại tới hỏi một chút, con không có việc gì là được, mẹ ngủ trước, con cũng đi ngủ sớm một chút 】
Cô nắm lấy di động, cúi đầu đứng ở tại chỗ, tóc được vén gọn sau tai có vài sơi buông lỏng rơi xuống hàm dưới, xem lại những bức ảnh mà Từ Tiêu lúc trước gửi cho cô, click mở từng tấm.
Trên ảnh chụp trên người nữ nhân mặc một kiện sườn xám màu thủy lam, tay cầm quạt lông đặt ở trước ngực, ngăn trở nửa dáng người lồi lõm mê hoặc, nhìn màn ảnh, mặt hạnh má đào, trừ bỏ viên lệ chí làm đôi mắt sáng ngời, trên mặt cũng không biểu lộ ra thần sắc khác, khóe miệng trước sau không nâng lên dù chỉ một chút .
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~