Dưỡng Đệ Đệ Dần Dần Hắc Hóa

Chương 1: Khuynh Thành

Mưa to tích tích rơi xuống từng hạt nặng trĩu , phía trước có một người phụ nữ trung niên chạy thực nhanh, mặc váy dài cotton , giày vải đạp lên vũng nước bắn nước bẩn lên, phía sau có một đứa bé còn rất nhỏ đi theo , bà ta thường thường quay đầu vẫy tay để thúc dục đứa bé đuổi kịp nhanh lên.

Toàn thân đứa bé đã bị nước mưa xối đến ướt đẫm, áo khoác màu đen bị dính dính ướt nhẹp ở trên người, cho dù trên đầu có đổi mũ áo khoác lên nhưng tóc cũng bị tẩm ướt, quần áo bên trong cũ nát , hình như đã rất nhiều ngày không đổi, thậm chí còn không có giày, chân hoảng loạn đạp lên vũng bùn.

Trước mặt xuất hiện một tòa nhà gạch đỏ ba tầng lầu điền viên , vách tường bị dây thường xuân vờn quanh che kính tường , góc tường những dây leo màu xanh lục quấn quanh rũ xuống như rong biển, trong viện hoa hồng đỏ nở đỏ rực như lửa đỏ diễm lệ , hàng rào màu đen cũng bị thân hoa quấn quanh, cánh hoa bị nước mưa đánh vào càng trở nên xinh đẹp .

Người phụ nữ trung niên đẩy cửa sắt, chắn sân hàng rào ra, chạy tới trước cửa lớn lo âu ấn chuông cửa.

Keng keng keng vài tiếng, bị tiếng nước mưa lấn áp nhỏ đi không ít.

Đứa bé co quắp bất an đứng ở phía sau người phụ nữ cúi đầu, nhìn chân nhỏ dơ hề hề của chính mình .

Cửa mở, người phụ nữ vội vàng hướng vào bên trong trao đổi cái gì đó .

Chỉ có thanh âm của người phụ nữ giằng co thật lâu, lúc sau một mảnh trầm mặc bao trùm , nhưng đột nhiên truyền đến tiếng nói ôn nhu thanh thúy.

“Bà nói, muốn tôi nhận nuôi đứa bé trai này?”

Có lẽ là thanh âm này quá mức ôn nhu, đứa trẻ ngẩng đầu nhìn, ở cửa có một người phụ nữ đang đứng trên người mặc váy đỏ màu thạch lựu chấm đất, lười biếng dựa vào ở trên khung cửa .

Váy đỏ hai dây, áo khoác ngoài cùng màu tùy ý trượt xuống cánh tay , áo ngoài thật dài từ trong phòng kéo dài ra cửa, tóc đen thướt tha buông xõa xuống thắt lưng, một tay chống lên cánh tay khác cầm một cái tẩu thuốc màu bạc thật dài , khói trắng mờ ảo hướng lên trên toát ra .

Cô cũng ở đánh giá hắn, hắn sinh ra mỹ mạo lại quá mức quyến rũ , cô cũng chưa bao giờ gặp qua ai đẹp được như hắn, đuôi mắt mang theo ửng đỏ, giống như dung nhan của hồ li được hoạ trong tranh, môi đỏ tựa như anh đào mượt mà ngon miệng.

Con ngươi lại sắc bén thâm thúy lạnh lẽo, chỉ là liếc mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt đảo qua .

Phụ nhân xoa xoa đôi tay, khom lưng bất an, thanh âm già nua do tuổi già từ yết hầu phát ra, “Cô biết đó, tôi sống nhiều năm như vậy, cũng là lần đầu tiên gặp được loại sự tình này, tôi dưỡng không được đứa nhỏ này, hắn chính là quỷ hút máu a,nửa thân mình này của tôi đều đã sắp xuống mồ, làm sao còn huyết cho hắn uống? Đây không phải là muốn mệnh của tôi sao!”

Nữ nhân ngậm hút một ngụm thuốc trong miệng, hít sâu phun ra sương trắng, lười nhác nâng lên lông mi nồng đậm hỏi, “Vậy đứa nhỏ này làm sao mà tới?”

“Nghe nói là bang phái tộc hút máu nội chiến nên chạy ra, vừa lúc để tôi gặp phải, tôi sai rồi ,không nên xen vào việc của người khác, nhưng làm sao mà biết gia hỏa này là một còn quỷ hút máu , tôi nếu còn dưỡng hắn thêm một ngày, ngẫm lại đều sợ hãi!”

“A… Kia thật sự là làm người sợ hãi.”

Hắn yên lặng cúi thấp đầu xuống, tiếp tục đem ánh mắt chuyển qua mu bàn chân dơ hề hề của mình.

Phụ nhân phụ họa gật đầu, “Tôi cũng sầu a, cô nhận nuôi được không , tôi chỉ nghĩ được có thể trộm đưa hắn đến cô nhi viện của nhân loại, nhưng đến lúc đó vạn nhất hắn lại hút máu người thì làm sao bây giờ!”

Nữ nhân cười khẽ, đầu ngón tay ầm cái tẩu thuốc cũng run lên theo.

“Uy hϊếp tôi?”

“Không có không có! Tôi nào dám a! Chỉ là… Tôi thật không biết làm sao bây giờ.”

Cô buông cánh tay xuống,lông mày tú lệ liếc mắt nhìn kia đứa trẻ kia một cái.

“Lưu lại đi, bà đi.”

Phụ nhân mừng rỡ như điên cúi đầu liều mạng nói lời cảm tạ, xoay người vỗ vào bả vai đứa trẻ kia , như được giải thoát khỏi cái gì đó, chạy nhanh vào màn mưa , như sợ cô đổi ý.

Chỉ còn lại hắn đứng dưới mái hiên, cô đơn cúi đầu cũng không dám nhìn cô.

Đỉnh đầu truyền đến tiếng nói thanh lãnh của cô .

“Vào đi, rửa mặt chải đầu một chút.”

Hắn không hé răng, nghe theo mệnh lệnh đi vào đi, chân dơ hề hề , liền trực tiếp dẫm lên thảm mềm mại màu đỏ.

Nữ nhân xoay người hướng sô pha phòng khách đi trước, cửa phía sau tự động đóng lại, trong phòng bày biện kiểu cũ, phong cách cổ phục, trong không khí tràn ngập mùi thuốc lá cùng mùi hoa, hai loại hương vị này dung hợp, cũng không phải khó ngửi như tưởng tượng, ngược lại càng làm người tham luyến.

Cô lười biếng dựa vào sopha, đuôi hồng bào bị kéo đến bên cạnh sô pha, cánh tay non mịn chống lên tay vịn, hướng về phía hắn nói.

“Đem áo khoác cởi.”

Nam hài cởi bỏ dây thừng trước cổ trước , áo khoắc choàng ướt dầm dề rơi xuống trên mặt đất, trên người mặc cái áo màu xám cùng quần đùi cũ nát ,có chút lớn so với hắn, lỏng lẻo lộ ra một nửa bả vai.

Ngẩng đầu lên, tóc đen dày rậm ướŧ áŧ dính dán vào trán, che khuất lông mày, có thể nhìn trực tiếp đến đôi mắt có chút lớn kia.

Lông mi dài rậm, đỉnh đầu bị ánh đèn sắc thái màu ấm áp chiếu lên, mặt biểu tình vô cảm nhìn nàng, bộ dáng thực âm trầm.

“Tên là gì?”

“Cha nói tôi không có họ ,gọi tôi là Khôi Minh, là Minh trong minh giới là con rối sinh ra hút máu người.”

Thanh âm nghe còn rất thanh thuần trẻ con, bộ dáng lại nghiêm túc đứng đắn, hoàn toàn không giống một đứa bé.

Bị trở thành công cụ con rối.

Nữ nhân nhếch chân dài bạch ngọc lên , hút một ngụm dài thở ra, tóc đẹp đáp vai, môi đỏ nâng lên nụ cười mà hắn chưa gặp qua bao giờ.

“Tiểu Minh a.”

Nghe thấy xưng hô này, hắn cứng đờ đứng ở đó, chưa từng cảm nhận được ấp áp, trái tim lạnh băng phủ đầy bụi như trong động băng , đột nhiên nhảy lên lên, vì một lý do khó nói nào đó mà hít thở không .

“Chị tên Khuynh Thành, so với em lớn hơn nhiều, gọi chị là được, từ hôm nay trở đi, chị nhận nuôi em, dựa theo phương thức của nhân loại mà dưỡng em, em trừ bỏ sẽ hút máu, hẳn là cũng không có cái nào khác người nữa đi?”

“Có.”

Đột nhiên mở miệng, nghiêm túc nhìn về phía nàng, “Cha nói, quỷ hút máu sẽ sống rất lâu , so với thọ mệnh của nhân loại thì dài hơn nhiều.”

Khuynh Thành cười, đứng dậy đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, ánh mắt nhìn thẳng vào dáng vẻ tiểu đại nhân của hắn, vươn ngón tay mảnh khảnh nhéo nhéo chóp mũi hắn.

“Có dài cũng không dài bằng chị, chị đã sống 1326 năm, tiểu đại nhân.”

Hắn trầm mặc, đôi mắt không nháy mắt nhìn về phía cô đang ôn nhu cười cưng chiều nhìn hắn, chóp mũi truyền vào hương hoa hồng đến từ trên người cô, không khỏi tham luyến nhiều hít thêm mấy ngụm, ánh mắt dời về phía đầu vai phấn ngọc lỏa lồ của cô , nuốt nước miếng.