POV Raito
Ughhh... Tôi tỉnh dậy khi cảm thấy cơ thể khá là đau đớn. Mở mắt ra và nhìn xung quanh thì thấy mặt trăng đã đi được nửa chặng đường. Tôi nhớ rằng mình đang đánh nhau với Fera ở dạng rider thì bị một sức mạnh làm tôi bất tỉnh. Khúc sau thì tôi chẳng hề nhớ gì cả, à mà Fera đâu rồi.
Tôi ngó ngang ngó dọc để tìm kiếm và thấy cô nàng đang thoi thóp ở gần bức tường của sân đấu tập. Thương tích thì nhiều không kể hết, miệng cũng ho ra máu. Tôi nhớ rằng cô ta cũng có một cái driver nhưng bây giờ lại không thấy. Tôi cũng tìm cái của bản thân xem sao nhưng rốt cuộc cũng chẳng thấy đâu. Đang nghĩ xem ai có thể lấy đồ từ tôi thì một tin báo hệ thống xuất hiện.
[Tin nhắn hệ thống: bạn có thư.]
Nghe vậy thì tôi liền móc lá thư ra để đọc và khá bất ngờ vì đó là thư từ Segawa. Lá thư đó có nội dung thế này....
{Cậu thật sự làm ta quá thất vọng vì đã để cho W driver khống chế được cậu. Yên tâm, ta đã giải quyết mọi việc thay cậu và cũng như giữ cậu lại trước khi cậu định hốt xác cô gái kia nên cô ta chỉ bị thương đến sắp chết thôi chứ chưa có chết đâu. Mà còn nữa, ta đã thu hồi lại W driver nên trong kho của cậu không có nó đâu. Hãy mau kết thúc chuyến hành trình ở thế giới này và tạm biệt những người mà cậu cần tạm biệt đi. Ngay sau khi cậu về thế giới Nevis thì ta sẽ lấy đi các skill dịch chuyển của cậu và cậu không cần phải đi du hành nữa. Nên hãy chuẩn bị tinh thần đi.}
Tôi đọc xong lá thư thì cơ thể tôi tự động run lên. Thật đáng sợ, tôi có thể cảm nhận được sát khí nổi lên khi đọc lá thư này. Có vẻ như lần này Segawa đã giúp mình khá nhiều rồi.
Tôi đứng dậy để vặn người vài cái. *rắk rắk* cơ thể tôi kêu lên làm cho tôi cảm thấy thật sảng khoái. Nhưng khi nhớ đến lá thư là tôi lại rùng mình. Mà... Nếu chuyện giải quyết vụ án ở thế giới này đã xong thì tôi còn việc đếch gì phải làm nữa ???
"Maa~ việc đó mai rồi tính, đêm nay về ngủ đã. Mà còn phải mang cô nàng này về lại kí túc xá nữa chứ. "
Tôi nói thế trong khi thở dài và đi lại vác cô nàng Fera. Cơ mà phòng của cô ta là phòng nào nhỉ, thôi thì để cô nàng này ở phòng y tế cho lành vậy. Nói rồi tôi đi trên đường tiến đến phòng y tế của trường.
___________________________________
POV Tác
Khi cuộc chiến giữa Fera và Raito diễn ra thì còn hai người đang núp trong bóng tối và theo dõi trận đánh của họ. Cũng chẳng phải họ hẹn nhau hay gì mà chỉ là tình cờ nghe được sóng xung kích phát ra từ trận chiến nên đến xem thôi. Mỗi người núp ở một góc, nên hai người này không hề thấy nhau.
"Quả nhiên cậu ấy có gì đó rất kì lạ mà. Nhưng không ngờ cậu ấy là người được W driver chọn. Nhưng cái người tóc đen kia còn mạnh hơn cậu ta nữa. Rốt cuộc thì họ có thân phận như thế nào vậy ? "Gladys hay là Veronica hiện tại đứng suy tư rồi tự hỏi chính mình.
Một trong hai người thấy được trận đánh chính là Gladys. Cô ấy do bận việc của trường nên về khá trễ, khi đang đi về thì đột nhiên xung chấn xảy ra khiến cô ấy tò mò mà đi đến nơi xảy ra chuyện. Lúc đến thì cô thấy Raito và Fera đánh nhau rồi nên định ra ngăn cản họ lại nhưng chân của cô không thể di chuyển được. Tất cả là do sự việc hồi chiều khiến cho cô có cảm giác hơi sợ hãi đối với cậu.
Người còn lại thì đang đi về kí túc xá nhưng lại nghe thấy những tiếng động cực lớn phát ra từ sân đấu tập nên cũng đi vào để xem. Khi thấy Raito và người bịt mặt kia thì cậu cũng có ý định bay ra rồi giúp Raito giải quyết người đó nhưng không ngờ mọi thứ lại vượt sức cậu khi người bí ẩn đó lấy ra cái driver. Biết rằng bản thân mình chẳng thể thắng nổi nên cậu chỉ biết nhẫn nhục đứng ở chỗ đó và nhìn về trận đánh của Raito.
Nhưng điều mà họ cảm thấy khúc mắc nhất chính là: [cậu ta/cậu ấy có thể sử dụng được phép thuật cho dù không dùng dây chuyền. ] Cả Gladys và Skur đều có chung suy nghĩ này và quyết định rằng [ngày mai mình sẽ dẫn/kêu cậu ấy/cậu ta đi/đến văn phòng để nói chuyện với mình.]
Khi quan sát thấy Raito đang mang cô gái kia rời đi thì họ cũng rời khỏi nơi đang trốn vì không muốn Raito phát hiện ra việc đã có người nhìn thấy cậu sử dụng sức mạnh. Ai mà biết nếu biết được việc này thì cậu có dùng sức mạnh của nình để hủy diệt trường hay không, đó vẫn là một câu hỏi nan giải. (Tác: yên tâm, thằg tác giả mà có sức mạnh như nó thì sẽ đốt toàn bộ trường ở tphcm.)
Quay lại với Raito thì sau khi cậu đưa Fera đến phòng y tế xong thì bản thân cậu cũng từ từ bình tĩnh lại. Vừa đi trong hành lang tối tăm của trường vừa thản nhiên nói.
"Mà giờ nhớ lại mới để ý, lúc mình đánh nhau với Fera thì còn có 2 người ở hai góc núp và theo dõi trận chiến nhỉ. Một người thì chắc là từ trường đi ra, một người thì chắc là từ ngoài vào. Không biết 2 người này là ai và có mục đích gì nữa đây. "Trong đêm khuya thanh vắng, chỉ còn lại tiếng của Raito tự nói với chính mình như thế trong khi nở nụ cười trên môi.
Rồi cậu đi về phòng của mình ở kí túc xá và lăn lên giường ngủ. Sau khi ngủ say thì cánh cửa phòng lại được mở ra lần nữa và lần này là Skur đi vào. Nhìn thấy Raito đã ngủ trên giường rồi nên cậu cũng quyết định về giường mình ngủ luôn và mọi chuyện thì cứ để sáng rồi tính.
___________chuyển cảnh___________
POV Main
Do hôm qua đánh nhau mệt quá nên tôi vẫn cảm thấy nhức nhối các cơ. Tôi lắc đầu để bẻ khớp cổ, duỗi hai tay để bẻ khớp vai và lưng. *rắk rắk rắk rắk* những tiếng kêu vang lên làm tôi cảm thấy vui tai. Rời giường và đang định đi đến chỗ phòng vệ sinh thì tôi liền đánh mắt qua giường ngủ kế bên. Ở đó chính là Skur, người đã nói sẽ ở ngoài đến sáng mới về, vậy nên tôi có thể chắc chắn rằng 1 trong 2 người hôm qua chính là cậu ta.
(Thôi thì cứ đợi xem cậu ta đi làm gì, đi tắm một cái cho mát đã.) tôi nghĩ.
Nghĩ như thế xong thì tôi quyết định thẳng tiến đến chỗ nhà tắm. Tắm rửa, đánh răng ngâm người các kiểu, tôi rời khỏi nhà vệ sinh khi đã chỉnh tề trang phục. Đi về phía cửa sổ, mở cửa sổ ra và hít thở không khí buổi sáng.
Ngồi xuống ghế, tôi lấy ra cái gạt tàn và gói thuốc của mình. Lấy ra một điếu thuốc và đưa lên miệng, tôi bật lửa và mồi điếu thuốc. Nhấp nhấp vài hơi, tôi cầm điều thuốc rồi thở ra. Liếc qua cái giường mà Skur đang nằm thì tôi thấy cậu ta động đậy đôi chút.
"Nếu đã dậy rồi thì dậy đi, cần gì phải giả vờ ngủ thế. "Tôi nói rồi cho cậu ta một quả cầu nước vào mặt.
"Woa... Gì vậy gì vậy ? "Skur bật dậy rồi la toáng lên.
"Đã dậy rồi thì sao không dậy mà còn giả vờ giả vịt vậy ? "Tôi hỏi xong rít một điếu thuốc.
"Ể... À... Hihi... Cậu nhận ra à ? "Skur cười nhạt hỏi ngược lại tôi.
"Thế cậu nghĩ tôi không nhận ra được ư ? Trong khi tôi đã phát hiện ra từ khi cậu theo dõi tôi từ tối hôm qua rồi. "Tôi liếc qua cậu ta rồi quay lại nhìn trời tiếp.
"Hàhà... Vậy cậu đợi tớ một lát nha. Tớ có chuyện muốn tìm hiểu. "Skur nói rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Sau một lúc và tôi đã hút qua điếu thuốc thứ 2 thì cậu ta mới đi ra và đang mặc trên mình bộ đồng phục của trường, cứ như cậu ta không có gì để mặc ấy. Nói thế thì hơi tàn nhẫn nên tốt nhất cứ im lặng thôi.
"Thế ??? Cậu muốn hỏi chuyện gì ? "Tôi liếc cậu ta khi hỏi thế.
"Cậu thật sự là ai vậy ? "Skur ngồi xuống và hỏi tôi.
"Vào thẳng vấn đề nhỉ, nhưng tôi vẫn còn một người nữa phải đợi. "Tôi nói khi cười khẩy một cái.
"Đợi ??? Ai ??? "Skur hỏi tôi với khuôn mặt ngạc nhiên.
"Đó. "Tôi vừa nói vừa chỉ cái cửa.
Ngay khi tôi và Skur cùng nhìn về hướng đó thì có người gõ cửa.
*cốc cốc. *
"Cửa không khoá, cứ tự nhiên đi, cô hiệu trưởng. "Tôi nói rồi quay lại hút thuốc.
"Cô hiệu trưởng ? "Skur ngạc nhiên nói khi thấy Gladys đi từ cửa vào.
"Sao em biết là cô chứ Raito ? "Gladys hỏi khi bước gần đến chỗ của tôi.
"Dễ thôi, vào cái giờ khuya khoắt như thế mà có giáo viên ra khỏi trường và học sinh đi về trường là rất ít. Nên khi có người nói là sẽ không về và đột nhiên lại xuất hiện thì chỉ có Skur. Và chẳng có giáo viên nào lại tăng ca khi không được trả lương ngoại trừ cô hiệu trưởng là người trả cả. "Tôi nói rồi rít một hơi.
"Thật... "Skur định nói gì đó với vẻ mặt ngạc nhiên nhưng bị Gladys chen chân vào.
"Thật tuyệt vời. Em có thể suy đoán ra mọi thứ trong chốc lát ư ? "Gladys hỏi rồi ngồi xuống kế bên tôi.
"Với trí thông minh của tôi... Tất nhiên rồi... Cứ bình tĩnh và nghĩ về điều mình muốn hỏi đi. "Tôi nói rồi nở nụ cười.
"Được, em là ai ? "Gladys nhanh chóng hỏi.
"Cả hai có cùng câu hỏi nhỉ ? Mà, đó là thứ ai cũng muốn biết nhỉ. Tôi là Raito, một người du hành. "Tôi cười khi trả lời.
"Người du hành, là người đi chu du khắp nơi hả ? "Skur nghĩ rồi quay lại hỏi tôi.
"Nói thế cũng đúng, nhưng nó ở quy mô lớn hơn. "
"Làm sao em có thể sử dụng phép thuật khi không có dây chuyền phép thuật chứ ? "Gladys cũng đổi qua vấn đề khác.
"Cái này ??? "Tôi hỏi rồi dùng tay tạo ra một quả cầu nước. "Đây là ma thuật, không phải phép thuật. "
"Đúng là đáng kinh ngạc. "Gladys lấy ngón tay chọt chọt vào quả cầu nước.
"Đúng vậy thật. "Skur cũng chọt thử vào quả cầu.
"Đây là dạng sức mạnh khác của con người khi ở một vài thế giới khác. "
"Thế giới khác ??? "Gladys hỏi tôi khi nhìn tôi.
"Thì tôi là người của thế giới khác mà, tôi du hành đến thế giới này. "Tôi nói rất nhẹ nhàng.
Bỗng nhiên không gian trong phòng xoắn lên. Tiếp theo thì liền hiện ra một bóng người. Người xuất hiện không ai khác ngoài Segawa, sao hắn ta cứ xuất hiện ở thế giới này vậy, không lẽ có chuyện gì đó khiến hắn quan tâm đến thế giới này.
"Dừng nói chuyện ở đó được rồi đấy Raito. "Segawa nói trong khi bước đến chỗ bọn tôi.
"Segawa, ngài đến đây làm gì ? "Tôi bất ngờ hỏi.
"Người này tối qua cũng xuất hiện, cậu ta là ai thế ? "Skur nhìn Segawa rồi quay sang hỏi tôi.
"Ta chẳng là ai đâu, một người trông trẻ thôi. Đến lúc về rồi đấy Raito. "Segawa nói khi vẫn vui cười.
"Cậu nhìn chẳng khác 2 em ấy chút nào đâu nên hãy tỏ ra tử tế đi. "Gladys nói khi tỏ ra giận dữ.
"Ta bảo {NGỒI IM VÀ IM LẶNG}. "Segawa nói gì đó mà tôi không thể hiểu được.
""Umhsm udgmd udmvd. ""Gladys và Skur cố nói gì đó nhưng không được.
"Ngài đã làm gì với họ vậy ? "Tôi lo lắng nhìn họ rồi hỏi Segawa.
"Yên tâm, chỉ là quyền năng của thần {Lời của thần} thôi. Cậu không được nói quá nhiều về chuyện này, điều đó sẽ gây ảnh hưởng khá nhiều đến tương lai của một thế giới. "Segawa nhẹ nhàng nói khi đi đến gần tôi.
"Đừng vì đó là bạn gái cũ của cậu mà trả lời hết mọi thứ được hỏi. "Segawa thì thầm vào tai tôi.
"Ngài... Ngài biết chuyện này ??? "Tôi lo lắng hỏi.
"Yên tâm, ta chỉ mới tìm hiểu gần đây thôi. Giờ thì đi thôi, skill của cậu đã bị ta gỡ rồi nên ta sẽ hộ tống cậu đến nơi đến trốn. "Segawa nói rồi nắm lấy vai tôi.
"Vâng, thưa ngài. "Tôi buồn bã nói.
"Cậu có muốn hồi phục trí nhớ kiếp trước cho cô ấy không, ta nghĩ ngươi nên cho bạn gái ngươi một lời chia tay đúng nghĩa. Dù sao cậu cũng không hề biết chút gì về những ngày tháng sau này của cô ấy mà. "Segawa nói với giọng buồn như thể nỗi buồn này rất lớn.
"Nếu ngài cho phép, tôi xin cảm tạ. "Tôi nói trong khi cúi đầu.
Hai người kia vẫn ngơ ngác nhìn mà chẳng hiểu điều gì.
"Được, vậy thì cậu nhóc, {NGỦ ĐI}. "Segawa nói và Skur bắt đầu lăn ra ngủ. "Ta sẽ truyền kí ức cho cô ấy và cậu, nhưng trí nhớ của cô ấy chỉ tồn tại trong 10 phút thôi nên hãy tranh thủ thời gian. "
Segawa nói xong thì liền đặt tay lên trán của tôi và Gladys. Bỗng sau đó tôi cảm thấy rất là đau đớn, nhìn sang Gladys thì cô ấy cũng tương tự. Sau hơn 5 phút đau đầu thì Segawa cũng bỏ bọn tôi ra.
Tôi gục xuống cùng một đống ký ức. Đây là... Ký ức của Segawa đang nhìn qua kính viễn thể. Trong đó là Gladys... Cô ấy... Đã sống như thế kể từ khi tôi mất, không nương tựa ai, bị gia đình bỏ rơi vì không nghe lời, quen dần với việc bị sỉ nhục của người khác, sống trong một căn nhà tồi tàn, luôn vui vẻ với trẻ em nên đến khi già thì cô ấy được bọn trẻ đền đáp lại và chúng cũng là người tiễn đưa Gladys lên thiên giới... Nước mắt của tôi đã rơi từ lúc nào mà tôi không biết....
"Đó cũng là cảm xúc của tôi khi mà tôi xem những thứ đó đấy. "Segawa nói.
"Gladys... Em... "Tôi quay qua nhìn Gladys.
Gladys nhìn tôi với khuôn tươi tắn nhưng lại không nói được. Segawa búng tay một cái, cô ấy liền hoạt động lại bình thường.
"John... Là anh sao ??? "Gladys nói rồi nhìn tôi chằm chằm.
"Ùm, là anh đây, anh xin lỗi vì đã làm em lo lắng. "Tôi nhẹ nhàng nói rồi ôm cô ấy vào lòng.
"Vâng... Em nhớ anh lắm... "Gladys nhẹ nhàng nói khi ôm tôi.
"Anh xin lỗi vì đã để em lại một mình. "Tôi chẳng biết nói gì khác.
"Không sao ạ, em thật sự rất hạnh phúc khi được gặp lại anh, John. "Gladys nói nghe như muốn khóc.
"Hai người tranh thủ thời gian chút đi, thời gian của cô ấy sắp hết rồi đấy. "Segawa nhẹ nhàng nói khi ngồi lên giường.
"Là ngài ư, Raito-sama. "Gladys quay lại hỏi.
"Em biết ngài ấy ư Gladys ? "Tôi ngạc nhiên hỏi cô ấy.
"À, trước khi cô ấy đầu thai thì ta đã gặp cô ấy ở thần giới. Tất nhiên là ta đi về quá khứ rồi. "Segawa nở nụ cười vui vẻ trả lời.
"Vâng, cám ơn ngài. "Tôi nhẹ nhàng cám ơn ngài ấy vì mọi chuyện.
"Tranh thủ đi, hết thời gian cô sẽ mất hết kí ức và bất tỉnh đấy Gladys. "Segawa hối thúc.
"Dạ vâng, đây là điều mà em muốm làm từ hồi đó rồi nhưng không dám. "Gladys bạo dạn ôm lấy tôi và đặt môi lên môi tôi.
Tuy đây chỉ là nụ hôn của con nít nhưng nó là nụ hôn đầu của em ấy. Tôi nhẹ nhàng ôm lấy em ấy, đẩy nhẹ lưỡi của tôi vào miệng em ấy. Lúc đầu em ấy cũng ngạc nhiên, nhưng một lúc sau thì cũng nhẹ nhàng thả lỏng cơ thể ra và hưởng ứng lại. Sau một hồi thì dừng lại và tụi tôi tách ra, một đường dây mỏng nối liền giữa chúng tôi đứt ra.
"Mong em sẽ đi tìm một niềm hạnh phúc mới cho bản thân, đừng đợi anh nữa. Anh xin em. "Tôi ôm cô ấy vào lòng trong khi nói.
Cô ấy chưa kịp trả lời thì giọng của Segawa vang lên trong phòng.
"3... 2... 1... 0 hết giờ. "Segawa vừa đếm vừa nói.
Ngay sau câu nói của Segawa thì Gladys gục xuống ngay trong lòng tôi. Tôi quýnh quáng đỡ cô ấy và bế cô ấy lên theo kiểu công chúa. Và sau đó tôi nhẹ nhàng đặt cô ấy lên giường tôi, sắp cho cô ấy nằm ngay lại và nhìn cô ấy lần cuối.
"Vậy thì chúng ta đi nhé. "Segawa nói khi đặt tay lên vai tôi.
"Vâng. "Tôi chỉ đáp lại một lời trong khi vẫn nhìn cô ấy.
". "Segawa nói và chúng tôi dịch chuyển. (Tác: rút gọn cách dùng skill.)
___________chuyển cảnh___________
Ánh sáng tắt đi thì tôi lại nhìn thấy cái nơi quen thuộc. Đây là chỗ cửa của căn hộ của tôi tại thế giới Nevis. Mọi người đang ngồi ăn ở bàn, thấy ánh sáng nên chạy ra xem.
Thấy tôi thì họ liền chạy lại ôm tôi đầm ấm. Thực sự... Tôi muốn đưa Gladys theo lắm, nhưng đó là chuyện của quá khứ nên hãy để nó qua đi.
Họ thấy đến sự xuất hiện của Segawa thì cũng bất ngờ nhưng sau khi được giải thích thì họ trở nên vui mừng hơn. Vì họ biết tôi không cần phải đi