Cùng Hoan

Chương 9

Sáng thứ 7 như thường lệ, đồng hồ báo thức vang lên không ngừng, Lâm Hoài lại trở mình, ấn tắt điện thoại di động.

Năm phút sau chuông báo thức lại vang lên.

Sushi từ gầm giường thò đầu ra, ưỡn mình trên người Lâm Hoài gọi cậu dậy.

Lâm Hoài sẽ đến lớp muộn nếu không thức dậy.

Quả nhiên, Lâm Hoài vội vàng rửa mặt, chỉnh đốn bản thân, xoa đầu chú chó Sushi, đóng cửa lại, giọng nói nhỏ dần, “Sushi, tối nay anh về sẽ dẫn em đi chơi!”

Sushi đem chiếc giày Lâm Hoài để lộn xộn ở dưới đặt lên giá giày,

Thực ra Thứ bảy thì có môn học nào chứ?

Không phải là môn học tự chọn khó nhằn đó sao.

Quá sớm, quá sớm, sớm kinh khủng.

Từ lâu Khương Lâm Trúc đã chú ý tới cậu, như mọi khi Lâm Hoài vẫn ngồi ở hàng đầu, ngẩng đầu lên nhưng cuối cùng lại từ bỏ,  sau đó trực tiếp nằm xuống.

“Tiếp theo tôi muốn mời một bạn học trả lời một số vấn đề.”

Lớp học bỗng trở nên hơi lộn xộn.

“Thầy ấy vừa nói cái gì vậy?” “Tôi không biết, cứu mạng với! “Chết rồi, tôi không nghe thấy gì hết!”

Lâm Hoài giật mình, mơ màng mở mắt ra, trực tiếp đối diện với Khương Lâm Trúc, cảm thấy người này có hơi quen, sau đó lại nghe: “Lâm Hoài, trò trả lời câu hỏi này thử xem.”

Lâm Hoài đột nhiên mở to hai mắt nhìn về phía Khương Lâm Trúc, cậu lập tức tỉnh cả ngủ.

Đó là một giấc mơ.

Rất khó chịu.

Lâm Hoài tức giận sờ nắn mặt Khương Lâm Trúc một phen.

Ánh sáng yếu ớt bị che khuất bởi tấm rèn lớn, chỉ có chiếc điều hòa vẫn đang nhẹ nhàng hoạt động.

Lâm Hoài rời khỏi l*иg ngực của Khương Lâm Trúc, mái tóc cậu rối bù, mở máy lên xem, mới có 5 giờ.

Bị tin nhắn liên hồi của Vương Khải Hoa ảnh hưởng. Lâm Hoài gửi đến một biểu tượng cảm xúc

[icon Cẳng chân giơ lên, muốn gì nào.]

Cuộn xuống, cậu nhìn thấy tin nhắn của Khương Thanh Chanh.

!

Lâm Hoài đã quên mất chuyện mình bịa chuyện nói với Khương Thanh Chanh, nhưng lúc này cậu lại nhớ đến chuyện đó, cậu mở khung chat lên và không biết phải trả lời tin nhắn thế nào, có chuyện gì cần cậu giúp đỡ chứ.

Bạn trai cực kì đẹp của anh trai cặn bã: Sao vậy? Có chuyện gì sao?

Lâm Hoài thở dài ngồi dậy, càng nghĩ càng tức giận, cậu làm hình dạng nắm đấm hướng vào người Khương Lâm Trúc, thấy đối phương có dấu hiệu tỉnh nên cậu chân trần vội vàng chạy ra ngoài.

Khi Khương Lâm Trúc ra ngoài tìm người, thứ mà anh nhìn thấy là ở ban công, bé mèo Quán Quán đang xù lông ngồi cạnh chậu hoa nhắn tin.

Khương Thanh Chanh: Làm ơn, đây là chuyện rất quan trọng, đàn anh xin hãy giúp em!

Bạn trai cực kì đẹp của anh trai cặn bã: Được rồi…

Khương Thanh Chanh: Cảm ơn đàn anh, chủ nhật này hẹn anh ở quá cà phê lần trước!

Lâm Hoài liếc mắt nhìn Khương Lâm Trúc, Khương Lâm Trúc nhanh chóng bắt được động tác nhỏ của cậu, “Làm sao vậy?”

Lâm Hoài lắc đầu, “Hôm nay anh không có việc gì à? Không bận sao?”

“Cũng ổn, em thấy chán sao? Có muốn ra ngoài thư giãn không?”

“Không, bên ngoài nóng lắm.” Lâm Hoài đang nằm trên sô pha nghịch điện thoại di động, Khương Lâm Trúc nâng người cậu lên, “Nằm xuống chơi điện thoại di động không tốt cho mắt.”

Lâm Hoài mở tay ra, Khương Lâm Trúc bế cậu vào phòng làm việc, Lâm Hoài ngồi ở trên đùi anh, thoang thoảng mùi hương sữa tắm: “Nếu không có chuyện gì làm thì cùng anh làm việc nhé.”

Hai ngày cuối tuần, Lâm Hoài cứ lười biếng nằm lên nằm xuống như thế, cậu chỉ trở lại trường học vào tối chủ nhật. Khương Thanh Chanh gửi cho cậu một tin nhắn, nói rằng cô đã đến quán cà phê lần trước.

“Xin lỗi đã để em đợi lâu.” Lâm Hoài kéo ghế, ngồi đối diện với Khương Thanh Chanh, “Có chuyện gì vậy?”

Khương Thanh Chanh đẩy vài hộp quà lớn nhỏ đến trước mặt Lâm Hoài.