Cùng Hoan

Chương 2: H

Khương Lâm Trúc đang nói chuyện điện thoại với mẹ, ở đầu dây bên kia mẹ Khương vẫn nói không ngừng, đợi đến khi bà cúp máy, Khương Lâm Trúc vừa xoay người đã bị một người đẩy vào trong góc tối.

"Suỵt." Một ngón tay lạnh lẽo áp lên môi Khương Lâm Trúc.

Khương Lâm Trúc nhướng mắt nhìn người trước mặt, người đối diện cười híp mắt, "Anh đẹp trai, giúp tôi với!" Đôi mắt đào hoa khép hờ của đối phương đang nhìn anh, trên tay cậu cầm điện thoại và ví tiền của anh, ngụ ý sẽ trả lại nếu nhận được sự giúp đỡ từ anh.

Khương Lâm Trúc biết cậu, cậu tên là Lâm Hoài.

Anh biết Lâm Hoài vì cậu là học sinh trong lớp học tự chọn mà anh đứng lớp, mỗi lần vào lớp, Lâm Hoài đều ngồi ở hàng ghế đầu tiên, nhưng không phải để học mà là để ngủ, gần đến giờ tan học thì lập tức tỉnh dậy mà không có chút sợ sệt nào.

Dù vậy, kết quả của mấy bài kiểm tra không tệ chút nào.

Thế nên Khương Lâm Trúc rất ấn tượng về cậu.

Thế nên anh có lý do để nghi ngờ về việc Lâm Hoài không hề nhớ anh là ai.

"Làm gì?"

Mặc dù Lâm Hoài không thể cưỡng ép được mình nhưng anh vẫn quyết định hợp tác một chút.

"Tới đường số 10 phía nam."

Trong không gian hơi tối, lúc này Khương Lâm Trúc mới chú ý đến trên gương mặt của Lâm Hoài có không ít vết thương, mấy miếng băng dán đều qua loa che vết thương, khuôn mặt cậu trắng đến kinh ngạc, sắc mặt tái nhợt giống như bệnh nặng vừa mới khỏi, làm cho vết thương trông có vẻ nghiêm trọng hơn.

Hai người đều không nói lời nào, Lâm Hoài lén liếc nhìn Khương Lâm Trúc vài lần, phát hiện người này thực sự rất bình tĩnh, khiến cậu bĩu môi.

"Bây giờ, trời đang mưa." Lâm Hoài lẩm bẩm.

Tới nơi, Lâm Hoài mở cửa xe, xoay người ném đồ cho anh, giọng điệu có phần trêu đùa, "Cảm ơn anh chàng đẹp trai!" Thậm chí cậu còn hung ác làm biểu tượng bắn trái tim cho Khương Lâm Trúc.

Cậu xoay người biến mất trong màn mưa.

Khương Lâm Trúc cau mày nhìn Lâm Hoài dần khuất bóng.

Lâm Hoài đến cửa hàng thú cưng, thật ra cậu muốn mua một chiếc ô nhưng tối qua cậu làm hỏng điện thoại, cô gái trong cửa hàng thú cưng tốt bụng cho cậu mượn chiếc ô và hỏi cậu có cần đến bệnh viện hay không.

Cậu cười và từ chối.

Cậu đến để đón Sushi, Sushi là một chú chó lông vàng mà cậu nuôi.

Bởi vì lúc đi mua sushi cậu nhặt được nó nên đặt tên nó là Sushi.

Cậu vừa cầm ô vừa xách túi thú đựng thú cưng, những cử chỉ của cậu đều rơi vào tầm mắt của Khương Lâm Trúc.

Khương Lâm Trúc không biết mình đang làm gì, anh chỉ là có hơi lo lắng nên đậu xe ở ven đường, không ngờ Lâm Hoài lại thực sự xuất hiện.

Anh lái xe đến bên cạnh Lâm Hoài, hạ cửa kính xe xuống, gọi: "Lâm Hoài."

"Hả?"

!

Lâm Hoài lùi lại mấy bước.

Tại sao người này vẫn chưa rời đi?!

Không đúng, làm sao người này lại biết tên mình?!

"Lên xe."

Lâm Hoài càng lui về phía sau.

Khương Lâm Trúc tức giận cười cười, dáng vẻ kiêu ngạo uy hϊếp anh lúc nãy biến đâu mất rồi?

"Mau lên xe, tôi sẽ đưa cậu về nha, không làm gì cậu đâu."

Lâm Hoài: Tôi không tin:-)

"Tôi là Khương Lâm Trúc."

"?"

Đúng như dự đoán cậu thật sự không nhớ anh là ai.

"Khóa học môn tự chọn."

Lâm Hoài sửng sốt, trong đầu điên cuồng tìm kiếm tên đối phương.

"A... Haha, à là thầy Khương, haha..."

"Lên xe."

"Ồ, vâng, vâng."

Lâm Hoài vắt óc suy nghĩ, trong đầu không ngừng bịa ra lý do nào đó.

"Chuyện kia, thầy Khương, em..."

Khương Lâm Trúc lấy khăn ra, ngăn lời nói của cậu: "Lau đi."

"Nhà cậu ở đâu?"

"Khu phố phía trước... Thầy ơi, chuyện đó em có thể giải thích!"

Khương Lâm Trúc quay đầu nhìn Lâm Hoài.

"Thầy, thầy hãy tin em."

"Ồ!"

Khương Lâm Trúc di chuyển ánh mắt đến chiếc túi trong vòng tay của Lâm Hoài, một nhúm lông vàng lộ ra.

Anh dựa vào ghế, khoanh tay, trong mắt khẽ lộ ra ý cười, "Được, em giải thích đi."

...

Lâm Hoài xẹp xẹp miệng, bả vai hơi cúi xuống, có chút tự đắc, "Quên đi, không có gì để nói, mọi chuyện là như vậy đó."

Màn mưa làm mờ tầm mắt.

Lâm Hoài chớp chớp mắt, hoàn hồn lại, "Khương Lâm Trúc, em còn giận anh, em không muốn đến nhà anh."