Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 14 ăn ngon (H)

Diêu Dao đáp máy bay vào buổi sáng, nơi của Hoắc Không Hiệp là buổi tối.

Diêu Dao ngồi trong xe xem tin nhắn, ừ, thật ngoan.

Cùng trợ lý xác nhận hành trình một chút, Diêu Dao tới khách sạn sắp xếp rồi quyết định đi gặp chú.

Nhà chú là trang viên nhỏ, phong cảnh rất đẹp, Diêu Dao để tài xế dừng lại ngoài cổng, tự mình đi vào.

Hoắc Không Hiệp bên kia cũng bắt đầu thực tập. Năng lực của cậu khá tốt nên được phân công những nhiệm vụ khá nặng nề, Hoắc Không Hiệp cho rằng trải nghiệm này rất có giá trị, mỗi ngày bận rộn cũng đều vui vẻ.

"Thế nào, thực tập ở hãng N thuận lợi không?"

Diêu Dao nằm trên giường nhìn cậu trong điện thoại, hai người đang gọi video, bên Diêu Dao là buổi tối, mà Hoắc Không Hiệp lại vừa mới rời giường.

"Cũng không tệ lắm, mọi người đều rất giỏi."

Có thể thấy họ đều là những nhân tại hàng đầu trong ngành này, khiến Hoắc Không Hiệp biết rằng mình còn rất nhiều điều phải học.

"Không cần quá áp lực, nếu cậu đọc nhiều, khẳng định về sau có thể vượt xa họ."

Diêu Dao nằm sấp khiến cảnh sắc trước ngực đều bị cậu thu hết vào ánh mắt.

Hai người hàn huyên một lúc, Diêu Dao nói thật lâu, bàn tay Hoắc Không Hiệp không nhịn được đặt lên túp lều nhỏ kia, cách lớp vải quần chậm rãi di chuyển.

"Có đều nếu cậu đọc xong có lẽ tôi đã hơn ba mươi tuổi."

Diêu Dao không sợ cô già đi, chỉ là đột nhiên có cảm giác sợ hãi, khi cô hơn ba mươi, Hoắc Không Hiệp khi đó hẳn đã ở độ tuổi tốt đẹp nhất, đến lúc đó người cậu muốn chỉ cần vẫy tay là đến...

"Cho dù là sáu mươi tuổi chị vẫn đẹp như vậy thôi."

Hoắc Không Hiệp không muốn cô nghĩ nhiều, Diêu Dao kinh ngạc, cô hiếm khi được nghe cậu khen cô đẹp.

"Tôi đẹp sao?"

Diêu Dao nhẹ nhàng kéo quần áo xuống, quả nhiên cô không mặc nội y, hai đầu ti hồng hồng lộ ra trong điện thoại.

Hoắc Không Hiệp cởϊ qυầи lót, bàn tay to cầm côn ŧᏂịŧ cực nóng.

Diêu Dao mang máy tính ở đầu giường lại, chuyển cuộc gọi sang máy tính, tay cô liền rảnh rỗi.

Bàn tay non mịn cầm lấy hai bầu ngực no đủ, bàn tay nhỏ bé không thể bao hết bầu ngực chính mình, thịt mềm theo khe hở bàn tay tràn ra ngoài.

"Cậu xem, tôi cầm không hết."

Diêu Dao nhẹ nhàng xoa xoa, khiến hai chiếc bánh bao biến thành các hình dạng khác nhau.

"Ừm..."

Diêu Dao kẹp đỉnh hồng anh đào vào giữa hai ngón tay:

"Không thích bằng cậu làm."

Diêu Dao hừ một tiếng, cởϊ qυầи, lại là một chiếc qυầи ɭóŧ chữ T màu đen.

Cô mặc cái này ở nước ngoài? Hoắc Không Hiệp không ngăn được tức giận, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào da thịt dính nước của cô, tốc độ tay vô thức nhanh hơn.

Diêu Dao hài lòng nhìn ngực cậu phập phồng, ngón tay đẩy chiếc quần chữ "T" ra, ngón tay chạm đến viên đậu sưng phồng, nhẹ nhàng xoa nắn.

"Ưm Hoắc Không Hiệp"

Diêu Dao hai chân mở rộng ra hướng vào màn hình máy tính, Diêu Dao cảm nhận được tầm mắt của cậu, như thể muốn nhìn thấu cô.

"A... cậu tiến vào được không?"

Diêu Dao một tay xoa ngực, một tay xoa nắn viên đậu nhỏ.

"Muốn tôi đi vào?"

Hoắc Không Hiệp thấp giọng hỏi, mang theo vài phần hương vị tìиɧ ɖu͙©.

Hoắc Không Hiệp ở trên giường vốn không nói lời nào, nay nghe được âm thanh của cậu, tiểu huyệt Diêu Dao lập tức run rẩy, phun ra một dòng dâʍ ŧᏂủy̠.

"Ừm cậu vào đi." Diêu Dao yếu ớt nói.

"Đưa ngón tay cắm vào đi."

Hoắc Không Hiệp lập tức di chuyển côn ŧᏂịŧ, đỉnh chảy ra một ít chất màu trắng đυ.c, Hoắc Không Hiệp thở mạnh, hướng dẫn cô.

Ngón tay Diêu Dao khuấy động trong tiểu huyệt đỏ tươi:

"Tôi muốn nhìn thấy cậu."

Diêu Dao có chút xấu hổ nói, cô cắn cắn đôi môi đỏ mọng của mình.

Hoắc Không Hiệp đáp ứng cô, để camera nhắm vào vật cực nóng đang ngẩng cao kia.

Diêu Dao ngừng hô hấp, lập tức nhét một ngón tay vào nơi kia của mình.

"A." Diêu Dao bắt chước như cậu đã làm cho cô, ngón tay mảnh khảnh bị tiểu huyệt gắt gao bao lấy, ra vào còn mang theo vài tia dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

"Ừm... cậu làm thật thoải mái."

Diêu Dao tự trêu đùa chính mình, tay kia mạnh mẽ xoa nắn bầu ngực, tựa như Hoắc Không Hiệp đang làm cô vậy.

"Nhét thêm một ngón đi." Hoắc Không Hiệp thô lỗ nói.

Diêu Dao thấy côn ŧᏂịŧ của cậu, ngón tay cô căn bản không phải thứ đó, có dâʍ ɖị©ɧ trơn, Diêu Dao thuận lợi nhét hai ngón tay vào.

Bụng có cảm giác hơi trướng, cùng với hơi thở trầm thấp của Hoắc Không Hiệp kí©ɧ ŧɧí©ɧ Diêu Dao, cô đẩy nhanh tốc độ tay.

"A... ừm... cậu bắn vào được không?"

Diêu Dao siết chặt hai chân, cảm thấy sắp đạt cao trào.

"Cho chị."

Côn ŧᏂịŧ Hoắc Không Hiệp di chuyển thật nhanh, qυყ đầυ trướng lớn hơn một vòng, một tia tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn ra, trên bụng cậu, còn có vài giọt dính trước ngực.

Diêu Dao đạt cao trào, thét chói tai, kɧoáı ©ảʍ qua đi, Diêu Dao ngồi phịch trên giường thở hổn hển, ngón tay vẫn còn trong tiểu huyệt.

Qua một lúc lâu, Diêu Dao đứng lên, hướng về màn hình máy tính vươn hai ngón tay kia, đều là dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.

Diêu Dao vươn đầu lưỡi, chậm rãi liếʍ sạch, ngón tay trắng nõn di chuyển ra vào cánh môi đỏ mọng, tựa như đang liếʍ láp nơi kia của Hoắc Không Hiệp, ánh mắt tản ra tia kí©ɧ ŧìиɧ.

Hoắc Không Hiệp nhìn đến đỏ mắt, côn ŧᏂịŧ vừa mềm bắt đầu cứng rắn trở lại.

"Tôi mệt rồi, ngủ ngon."

Diêu Dao mím môi, hôn cậu một cái, lập tức tắt máy.

Hoắc Không Hiệp biết cô sẽ như vậy, bất đắc dĩ nở nụ cười.

Nóng bức của mùa hè dần dần qua đi, kỳ thực tập của Hoắc Không Hiệp cũng sắp kết thúc, mọi người ở viện nghiên cứu đối với Hoắc Không Hiệp thêm phần tán thưởng, đều nói nhân tài như cậu hãng N lúc nào cũng hoan nghênh.

Ngày kết thúc thực tập, tất cả thực tập sinh cùng nhau ăn một bữa cơm, có bạn nữ thích Hoắc Không Hiệp trong suốt kỳ hè, hôm nay lại uống vào chút rượu, rốt cuộc cũng gom đủ dũng khí hỏi WeChat Hoắc Không Hiệp.

"Ngại quá, tôi có bạn gái rồi."

Hoắc Không Hiệp kiên quyết từ chối, thông báo có tin nhắn trong điện thoại, có lẽ do uống rượu, Hoắc Không Hiệp mỉm cười ngọt ngào.

"Bạn gái tôi nhắn tin tới, tôi đi trước."

Hoắc Không Hiệp gật đầu chào.

Nữ đồng nghiệp bất chợt hóa ngốc, Hoắc Không Hiệp lên xe, hướng về phía nhà Diêu Dao.

Diêu Dao vừa nhắn tin đến, nói có tài liệu quan trọng gửi đến nhà cô, nhờ cậu qua ký nhận một chút.

Thuần thục nhấn thang máy lên lầu, Hoắc Không Hiệp kéo kéo cà vạt, cởϊ áσ vest, cởi luôn nút trên áo sơmi.

Vào cửa nhà Diêu Dao, Hoắc Không Hiệp còn chưa kịp bật đèn, trong bóng đêm cậu nhạy bén hơn hẳn, mũi ngửi thấy hương nước hoa, là hương trên người Diêu Dao.

Hoắc Không Hiệp cởi giày, nhẹ nhàng lên lầu.

Trong bóng đêm đột nhiên có người chạy nhanh đến, Hoắc Không Hiệp không phòng bị, lập tức bị người ta đâm đầu vào, đôi tay nhỏ bé ôm lấy thắt lưng cậu, cánh môi mềm mại tìm được đôi môi vương theo hương rượu của cậu, đầu lưỡi liền tiến vào.

Hoắc Không Hiệp lập tức ý thức được người trong trong lòng là Diêu Dao, ôm chặt vòng eo mảnh khảnh của cô, bắt đầu đáp lại cô, đầu lưỡi không chút do dự bắt đầu tiến công, cùng chiếc lưỡi đinh hương mềm mại kia dây dưa.

"Ưʍ..." Diêu Dao thỏa mãn phát ra giọng mũi, tay vòng qua cổ cậu.

Hoắc Không Hiệp vuốt ve tấm lưng trần trụi của cô, phát hiện dường như cô chỉ mặc nội y.

Hoắc Không Hiệp vòng tay qua mông bế cô lên, hướng trên lầu mà đi.

Vừa lên lầu, hai người cũng không buông ra, Hoắc Không Hiệp vững vàng bước, bàn tay to giữ cặp mông tròn trịa của cô.

Hai người đến đầu giường, vẫn không muốn rời, Hoắc Không Hiệp buông tay, đặt Diêu Dao trên giường.

Nương theo ánh trăng, Diêu Dao nhìn rõ chàng trai đã lâu không gặp.

Cậu dường như trưởng thành hơn một chút, ngũ quan đích càng thêm rõ ràng, KHông Hiệp nhìn đến tiểu huyệt co rút của Diêu Dao mà thân mình đang mặc bộ âu phục của cảm thấy ngứa ngáy, Diêu Dao thấy cậu cởi cà vạt, nút áo sơmi, từng chiếc từng chiếc được mở, thân hình to lớn lộ ra trước mắt cô, thời điểm cởi đến qυầи ɭóŧ, Diêu Dao tiến lên ngăn tay cậu lại.

Hoắc Không Hiệp nheo mắt nhìn cô, cô quả nhiên chỉ mặc một bộ nội y màu trắng, bầu ngực bị bao lại, hạ thân là qυầи ɭóŧ chữ "T", Hoắc Không Hiệp không nhúc nhích, muốn nhìn xem cô định làm gì.

Diêu Dao bò dậy quỳ gối trên giường, tay chạm vào túp lều cao cao kia, kéo qυầи ɭóŧ xuống, cự long vươn cao được thả, bật dậy trước mắt cô, hương vị của cậu phả vào mặt cô, nhẹ nhàng mà khoan khoái, có một chút tanh nồng, Diêu Dao ngửi thấy, tiểu huyệt bắt đầu chảy nước, Diêu Dao khép hai chân lại.

Cho tới bây giờ Diêu Dao dùng miệng, đương nhiên cô cũng không cần hầu hạ ai như vậy, nhưng một khắc này cô chút muốn ngậm côn ŧᏂịŧ kia vào.

Hai tay cô cầm côn ŧᏂịŧ cứng nóng kia.

Diêu Dao đưa sát vào ngửi ngửi, không có gì mùi gì lạ, Diêu Dao vươn đầu lưỡi liếʍ một chút.

Hoắc Không Hiệp run lên, cậu chưa từng nghĩ Diêu Dao dùng miệng, hai tay vuốt tóc cô, hình như đã dài hơn một chút.

Diêu Dao như được cổ vũ, nhẹ nhàng liếʍ vật nóng bỏng kia, Hoắc Không Hiệp kìm lại ý định muốn nhét vật kia vào miệng cô.

Côn ŧᏂịŧ rất lớn, bề mặt còn che kín bởi gân xanh và mạch máu, Diêu Dao liếʍ từ trên xuống dưới, rồi đến hai viên tròn tròn.

"A"

Hoắc Không Hiệp nhịn không được thở ra, Diêu Dao đứng dậy, ngậm lấy đỉnh vật nóng bỏng kia, nuốt vào nhả ra.

Hoắc Không Hiệp xiết chặt nắm tay, kiềm chế ý muốn nhấn đầu Diêu Dao vào sâu hơn.

Diêu Dao miễn cưỡng nuốt vào phun ra, làm vài lần dần dần nắm được kỹ xảo, đầu lưỡi đồng thời liếʍ liếʍ, có khi còn liếʍ một vòng quanh qυყ đầυ.

Hoắc Không Hiệp nhìn Diêu Dao, đôi môi hồng bị cậu giày vò, còn luyến tiếc rời đi, nước bọt lưu lại nơi khóe miệng, nhỏ lên bầu ngực, côn ŧᏂịŧ được khoang miệng ấm áp bao quanh, đầu lưỡi mềm mại tựa như rắn nước quấn quanh cậu.

Diêu Dao ngước mắt nhìn Hoắc Không Hiệp, nước mắt cô long lanh lưu lại trên khóe mi, ánh mắt mang theo du͙© vọиɠ, côn ŧᏂịŧ đột nhiên trướng lớn một vòng, Diêu Dao nức nở thành tiếng.

"Mẹ kiếp!"

Hoắc Không Hiệp mắng, rút côn ŧᏂịŧ trong miệng Diêu Dao ra, đè cô xuống giường.

"Ăn ngon không?"

Hoắc Không Hiệp nhìn vào mắt cô, khàn giọng hỏi.

Đôi chân Diêu Dao cọ vào bắp chân cậu, cô vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ cánh môi đỏ mọng, cuối cùng tựa như đang thưởng thức, khẽ hé miệng.

"Ngon." Cô nói.

Thân dưới Hoắc Không Hiệp lập tức thúc vào nơi sâu nhất của cô.