Cậu Thật Hư Hỏng

Chương 1: Diêu Dao

Sau gần nửa năm lên kế hoạch thu mua, cuối cùng hôm nay cũng kết thúc.

Diêu Dao đưa hợp đồng cho thư ký, dọn dẹp các tập hồ sơ trên bàn rồi nói: "Mọi người vất vả rồi, chúng ta sẽ bắt đầu làm sau cuộc họp, cuối tuần này mọi người cứ nghỉ ngơi cho tốt."

Mọi người nghe xong đều thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng thu dọn đồ đạc, lập tức nói "Tạm biệt Diêu tổng" rồi rời đi, sợ rằng cô sẽ đổi ý bắt họ tăng ca.

Bị bỏ lại trong phòng họp trống rỗng, Diêu Dao dùng tay xoa xoa thái dương, lấy di động ra xem tin nhắn.

Sau khi thấy hàng loạt tin nhắn Gia Gia gửi cho cô, có lẽ cô ấy lại phàn nàn rằng lâu như vậy mà cô còn không trả lời tin nhắn. Diêu Dao liền gọi điện sau khi xem xong tin nhắn. Đối phương trả lời ngay lập tức.

"Wow, Diêu Dao? Cuối cùng cậu cũng biết gọi điện à? Cậu có biết cậu không để ý đến tớ hơn một tháng rồi không?" Cô bạn ấm ức nói.

"Là lỗi của tớ, lỗi của tớ, gần đây tớ bận quá."

Diêu Dao nhìn các tài liệu trên bàn, tay mân mê lọn tóc nhỏ.

"Được rồi, biết là cậu bận, bây giờ mới có thể gọi cho tớ, cậu đã xong hết chưa? Tối nay có muốn ra ngoài không?"

"Được rồi, chỗ cũ sao?"

"Tất nhiên, Kỳ Kỳ cứ theo tớ nhắc mãi đấy."

"Vậy đi, buổi tối gặp."

Diêu Dao cúp điện thoại, mang tài liệu trở về văn phòng, lấy túi của mình. Cô lái xe về nhà đỗ ở tầng hầm.

Diêu Dao nhìn mình trong gương trong lúc xả nước vào bồn tắm.

Đôi mắt quyến rũ, những lọn tóc đỏ thẫm vừa dài đến ngực, thân hình lả lướt, đôi chân dài thẳng tắp và vùng đất màu hồng nhạt ẩn hiện giữa hai chân.

Người theo đuổi cô không ít, thậm chí xếp hàng dài, nhưng những kẻ này nếu không để ý đến tiền thì cũng để tâm đến địa vị của cô.

Trong một mối quan hệ đòi hỏi cả tài chính và năng lượng như vậy, cô thực không thể nào hứng thú nổi.

Nhưng Diêu Dao sẽ không bạc đãi du͙© vọиɠ của mình, vì vậy cô không muốn đặt tình cảm vào những mong muốn mà tiền có thể giải quyết được.

Vì gần đây bận rộn nên đã thật lâu chưa làm qua, cô đưa tay nhẹ nhàng xoa viên đậu nhỏ của mình.

"A" Diêu Dao bước vào bồn tắm. Nước nóng làm cho du͙© vọиɠ dần dần trở nên nồng đậm, cô rút tay lại.

Cô hiếm khi tự an ủi bản thân, thường thì sẽ trực tiếp tìm đàn ông để giải quyết ham muốn của mình.

Sau khi sấy tóc và trang điểm xong, Diêu Dao gọi tài xế đi đến B1.

B1 là một chốn cũ, là nơi cung cấp trai bao nổi tiếng trong thành phố, đàn ông thuộc đủ mọi thể loại, giá cả và phong cách. Một đêm ít thì vài nghìn, nhiều thì vài trăm vạn, thậm chí có một ít các minh tinh muốn nổi tiếng cũng đến nơi này tìm người đưa tình thì mới có chỗ nương nhờ.

Diêu Dao là một thành viên VIP ở đây. Ngay cả ông chủ của B1 gặp cô, cũng phải nhượng bộ đôi chút. May mắn thay, cô không phải là người thích phô trương. Vậy nên cậu ta muốn cùng cô làm bạn bè.

Kỳ Kỳ chính là ông chủ kia, thực ra cũng là thế hệ thứ hai giàu có ở độ tuổi 20. Sau khi trở về Trung Quốc, cậu ấy mở một quán bar. Ai biết rằng quán bar này ngày càng lớn, cuối cùng trở thành B1 như bây giờ, có lẽ là do gen di truyền. Bởi vì ba cậu phất lên nhờ buôn lậu, nhưng Kỳ Kỳ tốt hơn một chút, cậu kinh doanh sạch sẽ. Đây là lý do Diêu Dao hay đến B1.

Kỳ Kỳ đang ở quầy lễ tân khi Diêu Dao đến, đôi mắt cậu lập tức sáng ngời khi thấy cô.

"Dao Dao? Lâu rồi không gặp nha." Kỳ Kỳ đi đến bên cạnh, phàn nàn với cô: "Tớ cứ nghĩ rằng cậu đã quên tớ luôn rồi chứ, lâu như vậy mà chẳng có tin tức gì."

Diêu Dao xem Kỳ Kỳ như chị em, kéo tay cậu đi vào bên trong.

"Đừng nói nữa, tớ rất mệt. Nghe nói chỗ cậu có mấy người mới?"

Kỳ Kỳ không vui khi nghe thấy. Người đàn ông to lớn một mét tám tựa vào người cô cọ cọ như một chú chó to lớn.

"Quả nhiên cậu không phải đến vì tớ, cũng không nghĩ muốn tớ."

Diêu Dao mang giày cao gót bị cậu cọ đến đứng không vững, chỉ có thể tựa vào tường cố gắng đẩy cậu ra.

"Đừng gây rắc rối nữa, tối nay tớ trả nhiều hơn."

Kỳ Kỳ miễn cưỡng nghe lời, buông cô ra, lẩm bẩm: "Cậu biết điều tớ muốn không phải là cái này."

Kỳ Kỳ thích cô, Diêu Dao biết, nhưng mà cô không muốn rơi vào chuyện tình cảm lúc này.

Diêu Dao xem như không nghe thấy, bước vào thang máy và lên thẳng tầng 5. Tầng thứ năm chỉ khách VIP mới có thể vào. Những người phục vụ ở đây được đào tạo khá tốt. Mọi thứ xảy ra sẽ không bao giờ được nói ra ngoài, bài trí cũng đặc biệt hoa lệ.

"Cậu dẫn người mới tới cho tớ xem đi."

Diêu Dao đẩy cửa vào phòng riêng. Chưa có ai đến. Cô quay lại nói với Kỳ Kỳ bảo cậu mang cho cô thứ gì đó để ăn. Cô đói.

"Được rồi, cậu ngồi đi."

Ngón tay Kỳ Kỳ vuốt ve trên tấm lưng trần của cô, ra đến cửa, cậu như nhớ ra điều gì đó, liền quay sang: "Người hôm nay không giống những người mới khác. Bộ dáng có vẻ hợp khẩu vị của cậu, phỏng chừng cậu sẽ thích."

Diêu Dao nhướn mày.

"Có gì khác nhau?"

"Vẫn còn là trai tân đó."

Diêu Dao cau mày, đôi môi đỏ khẽ mở: “Sao cậu biết?"

Kỳ Kỳ nhìn vào môi cô ngây người một lúc, vài giây sau mới trả lời: "Cậu thấy sẽ biết."

Nói xong bước ra khỏi phòng, thầm mắng: "Mẹ kiếp, thật mê người."

Tối nay Diêu Dao mặc một chiếc váy màu xanh đậm, chiếc vòng cổ kim cương cô mang vừa hay rơi vào khe ngực sâu không thấy đáy, thật khiến cho người khác muốn tìm tòi đến cùng. Phần lưng để lộ hơn nửa, vòng eo đẹp đẽ, lại còn mang một đôi giày cao gót màu da, quai giày ôm sát cổ chân trắng mịn làm tăng thêm phần quyến rũ. Chiếc váy xẻ tà lên tới hơn giữa đùi, vừa đi một bước có thể loáng thoáng nhìn thấy đôi chân nuột nà kia.

Trước khi Gia Gia và một số người khác đến, Diêu Dao đã ăn xong một chiếc bánh mà Kỳ Kỳ đưa cho cô. Người phục vụ còn cố ý nói là Kỳ Kỳ nói người ta đi mua. Diêu Dao cười cười, nói cảm ơn.

Kỳ Kỳ cố ý, Diêu Dao có chút buồn rầu, dựa vào ghế sofa.

Qua vài tuần rượu, mọi người trở nên thoải mái hơn, Gia Gia bắt đầu yêu cầu người phục vụ đưa người vào.

"Dao Dao, cậu có nghe nói rằng, hôm nay có một cậu bé đẹp trai lại rất ngây thơ mới đến không? Nghe nói vẫn còn là trai tân."

Gia Gia xiên một quả nho đút cho Diêu Dao.

"Tớ có nghe thấy."

Diêu Dao gật đầu, nghĩ người mới lại nổi danh như vậy.

"Vậy nếu như tớ thích, Dao Dao sẽ tranh với tớ sao?"

Gia Gia giả vờ đáng thương nhìn cô bằng đôi mắt to tròn.

Diêu Dao bật cười. Cô lấy vài quả nho nhét vào miệng Gia Gia.

"Không tranh, không tranh, để xem cậu ta chọn ai."

Gia Gia được cho ăn như một chú chuột đồng, cô bạn cười hì hì nuốt xuống mấy quả nho.

Bên kia, quản lý nói với bảy người đàn ông có ngoại hình và phong cách khác nhau: "507, trong phòng này là người mà tất cả chúng ta không ai dám đắc tội đấy, các cậu hãy chuẩn bị tinh thần phục vụ cho tốt. Nhanh đi chuẩn bị rồi qua đây ngay."

Nghĩ nghĩ một chút, còn nói: “Hoắc Không Hiệp, cậu chờ một chút”.

Hoắc Không Hiệp đứng lại đó. Đợi mọi người đều đã đi hết, quản lý mới nói: “Cậu là nhân viên mới, nên không hiểu các quy tắc ở đây. Bảo cậu rót rượu thì rót. Bảo cậu uống thì lập tức uống. Bảo cậu làm gì, cậu chỉ cần làm y như vậy. Nếu cậu may mắn, người ta sẵn sàng trả giá cao cho cậu, chỉ cần cậu cố gắng, hầu hạ cho thật tốt. Tiền chắc chắn sẽ không thiếu."

Không Hiệp mím môi, gật đầu.

Ba cậu đột nhiên bệnh nặng. Cho dù làm gấp ba lần công việc trước kia, cậu vẫn không đủ khả năng chi trả tiền thuốc men. Hơn nữa, cậu còn cần tiền đi học. Có người nói với cậu ở B1 kiếm tiền rất nhanh, Hoắc Không Hiệp lại có ngoại hình ưa nhìn. Nếu đi theo con đường này, về sau cậu sẽ không phải lo lắng về chuyện tiền nong nữa.

Hoắc Không Hiệp không nghĩ như vậy. Sau khi kiếm đủ tiền học phí và thuốc men, cậu sẽ không bao giờ bước chân vào công việc này nữa. Nếu không phải cùng đường, làm sao Hoắc Không Hiệp cậu chịu làm chuyện như vậy. Nếu cha cậu biết vì chi phí thuốc men mà cậu làm trai bao hầu rượu, nếu không phải ông ấy một đao tự sát thì cũng là một đao chém chết cậu.

Hoắc Không Hiệp thu hồi ánh mắt không cam lòng cùng tức giận của mình, theo quản lý đến phòng 507.