Thế Giới Đại Đồng

Phần 1. Phu Phu Sinh Hoạt - Chương 6.4

Lúc này cúc huyệt không ngừng tiết ra dâʍ ɖị©ɧ bắn lên dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân, cũng không ngừng kẹp chặt cùng co rút như hi vọng chủ nhân sẽ bắn. Nhưng khả năng nhẫn nhịn của chủ nhân vẫn luôn hơn người, bình thường nô ɭệ phải đạt cao trào ít nhất hai lần thì chủ nhân mới chịu bắn, cho nên cậu cũng ôm quá nhiều hi vọng.

“Tiểu nô ɭệ phải làm sao đây? Chủ nhân vẫn chưa bắn được.” Chủ nhân mỉm cười, ngón tay chọt vào eo cậu muốn cố ý nhắc nhở nói.

“Chủ nhân...... có... có thể..... đợi nô ɭệ một chút.......” Nô ɭệ không muốn đánh mất cơ hội này, còn tận mấy tiếng nữa mới qua ngày mới, cậu thật sự không thể nhịn được cho đến lúc đó.

Cúc huyệt của nô ɭệ không ngừng ngậm chặt dươиɠ ѵậŧ, cậu hi vọng lúc mình nghĩ ngơi nó sẽ không mềm xuống. Vì vậy cúc huyệt bắt chước cái miệng nhỏ nhắn phía trên không ngừng mυ'ŧ lấy dươиɠ ѵậŧ, lúc này cậu cuối cùng cũng cảm giác được nó đã to hơn khi nãy.

Nô ɭệ cực kỳ vui mừng, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa có đủ sức, cậu suy nghĩ rồi dùng tay chạm vào tinh hoàn của chủ nhân bắt đầu vuốt ve nó, miệng nhỏ phía trên cũng ngậm lấu núʍ ѵú của chủ nhân nhẹ nhàng liếʍ nó, chờ tới khi cậu đủ sức mới tiếp tục nhấc eo lên.

Đợi cho nô ɭệ lần thứ hai đạt cao trào thì chủ nhân mới bắn ra, nhưng không đợi nô ɭệ vui vẻ thì dươиɠ ѵậŧ của chủ nhân lại tiếp tục co giật rồi bắn nướ© ŧıểυ vào lên cúc huyệt của cậu.

Nô ɭệ ngây người, cậu cảm nhận được bản thân từ trong ra ngoài đều là mùi hương của chủ nhân, cậu giống như một vật sở hữu được chủ nhân đánh dấu .

“Em có ổn không, còn muốn đi vệ sinh chứ?” Chủ nhân ôm lấy nô ɭệ vẫn đang ngây người bước vào nhà vệ sinh, sau khi tẩy rửa anh phát hiện An Ca vẫn chưa hoàn hồn thì có chút lo lắng hỏi cậu, anh biết hôm nay mình có hơi quá đáng, nhưng anh không thể kiềm lại được cái giác muốn dùng mùi hương của mình đánh dấu lên người cậu từ trong ra ngoài.

“Muốn......” Tiểu nô ɭệ ấm ức, nghẹn ngào nói.

Chủ nhân giúp nô ɭệ cởi đai trinh tiết ra, cầm lấy dươиɠ ѵậŧ đang mềm nhũn của cậu nhắm ngay bồn cầu. Vì nô ɭệ phải nhịn rất lâu nên chỉ có thể tí tách chảy được vài giọt, giống như phần nướ© ŧıểυ còn lại không muốn chui ra ngoài, chủ nhân thấy vậy thì lập tức giúp cậu xoa bụng, lúc này cậu mới bắn ra toàn bộ nướ© ŧıểυ.

Sau đó anh giúp cậu lau khô dươиɠ ѵậŧ, ôm cậu ngồi lên sô pha trong phòng, vì ga trải giường vẫn còn dơ nên tạm thời anh không muốn ngồi lên đó.

“Xin lỗi, lúc nãy anh sai rồi.” Phó Nghi Tu chân thành xin lỗi.

“Chủ nhân thật hư...” An Ca ấm ức, khi anh bắn nướ© ŧıểυ lên cơ thể cậu, đã cho cậu một cảm giác giống như bản thân bị anh lăng nhục, thế nhưng khi nghe được Phó Nghi Tu xin lỗi, lòng cậu bỗng cảm thấy tốt hơn nhiều. An Ca nhớ tới cảm giác khi đón nhận nướ© ŧıểυ, cậu cảm thấy nó rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ..... Nhưng chuyện này cậu không thể nói cho chủ nhân, nếu không chủ nhân sẽ cảm thấy cậu rất dâʍ ɭσạи.....

Khi Phó Nghi Tu nghe được giọng điệu của An Ca, anh ngay lập tức biết cậu đã hết tức giận mới thở dài nhẹ nhõm, sau đó hai người lại tiếp tục triền miên không dứt.