Sáng sớm, An Ca lén mặc quần áo nô ɭệ thức dậy chuẩn bị bữa sáng, bình thường bữa sáng sẽ do Phó Nghi Tu chuẩn bị, nếu Phó Nghi Tu tăng ca thì cậu cũng chỉ là đi ra ngoài tùy tiện ăn gì đó. Cho nên An Ca cũng chỉ là rót sữa vào nồi rồi hâm lại, sau đó cậu chuẩn bị thêm mấy miếng bánh mì là xong.
An Ca trở về phòng, bởi vì cậu không thích mang dép trong nhà nên Phó Nghi Tu đã trải thảm khắp nhà, do đó cậu không sợ sẽ tạo ra tiếng bước chân. An Ca nhẹ nhàng xốc chăn lên, cậu lập tức nhìn thấy cơ thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của Phó Nghi Tu, cùng con Cự Long đang ngủ say trong bụi cỏ.
An Ca quỳ gối trên giường dùng tư thế thành kính nhất hôn lên nó, cậu nhẹ nhàng liếʍ láp nó, không ngừng nuốt lấy nó. Phó Nghi Tu cảm giác gậy thịt thoải mái thì tỉnh dậy, anh ngay lập tức nhìn thấy An Ca đang đầu đội một cái khăn xếp, nửa trên mặc cổ áo chỉnh tề nhưng chỉ có hai nút áo, áo sơ mi trắng ngắn cũn cỡn chỉ vừa đủ che khuất núʍ ѵú, thân dưới mặc quần lọt khe màu đen dùng một tấm tạp dề để che lại, nhưng chiều dài của nó cũng chỉ miễn cưỡng có thể che lấy quần lọt khe mà thôi, và một chiếc cà vạt được buộc ở đũng quần rủ xuống mắc vào đường may.
“Ưʍ... chào chủ nhân buổi sáng, mời người dậy dùng bữa sáng.” An Ca phát hiện Phó Nghi Tu đã tỉnh thì lập tức phun ra cây gậy thịt đã cương cứng rồi trang nghiêm nói.
“Tiểu nô ɭệ, mau liếʍ cho chủ nhân.” Phó Nghi Tu chỉ cần nhìn thấy An Ca ăn mặc như vậy đã biết hôm nay cậu muốn chơi trò gì, dù sao hôm nay anh có rất nhiều thời gian để hành hạ cậu.
“Vâng thưa chủ nhân.” An Ca lại một lần nữa ngậm lại cây gậy khổng lồ, nhưng hôm nay chủ nhân giống như muốn cố ý dày vò cậu vậy, trước đây khi ngậm một lúc anh sẽ nhịn không được mà đong đưa trong miệng cậu, nhưng hôm nay mặc dù An Ca đã ngậm, đã liếʍ mυ'ŧ thật lâu, gò má cũng bắt đầu có cảm giác mỏi nhừ nhưng chủ nhân vẫn lười biếng nằm im ở đó, chỉ thỉnh thoảng phát ra tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.
Càng về sau An Ca lại càng liếʍ mυ'ŧ một cách máy móc, mất một lúc lâu cậu mới có thể khiến Phó Nghi Tu bắn. Từ trước tới giờ, mỗi lần bắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của Phó Nghi Tu đều luôn rất nhiều, nhưng chưa có mệnh lệnh của chủ nhân An Ca không dám nuốt xuống, không lâu sau cả khoan miệng của cậu đã tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh rồi tràn ra khỏi khóe miệng. Phó Nghi Tu thấy vậy, lập tức rút dươиɠ ѵậŧ ra rồi bắn toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn lại lên mặt cậu.
“Ngậm lấy, xuống dưới quỳ.” Phó Nghi Tu ra lệnh cho An Ca rồi đi rửa mặt, để lại cậu khắp mặt cùng trong miệng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, một mình quỳ gối trên thảm.
“Ngoan lắm, ngươi có thể nuốt xuống, tiểu nô ɭệ đi theo ta.” Phó Nghi Tu sau khi vệ sinh xong kiểm tra một chút cậu có hay không ngậm lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ như anh dặn rồi mới cho phép cậu nuốt xuống, nhưng anh lại không cho phép cậu rửa tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên mặt, anh cứ như vậy dẫn cậu tới căn phòng cách vách đồng thời là ‘Phòng chơi’.