Phó Nghi Tu nhìn thấy cậu đồng ý lập tức bắt cậu dang rộng hai chân, từ phía sau bế cậu đứng trước toilet :”Nào tự mình đỡ nó lên, đừng để nó vương vãi khắp nơi nếu không chủ nhân phải trừng phạt mèo nhỏ mất!” An Ca nghe thấy vậy thì lập tức có một linh cảm không tốt, quả nhiên lúc cậu bắt đầu tiểu thì Phó Nghi Tu đột ngột bật gậy mát xa lên mức cao nhất, khiến An Ca ngay lập tức quằn quại giãy giụa, làm nướ© ŧıểυ cũng văn đầy đất, thậm chí còn dính lên người của cả hai.
“Mèo nhỏ thật là không ngoan, phải bị trừng phạt nha...” Phó Nghi Tu thỏa mãn nở nụ cười. Mà An Ca cũng vừa đi tiểu xong trong chớp mắt đã đạt đến cao trào, cậu còn đắm chìm còn đắm chìm trong cảm giác xấu hổ làm văn tiểu ra sàn nhà cùng kɧoáı ©ảʍ từ lỗ cúc huyệt truyền đến, khiến cậu không thể tự giải thoát, cũng không thèm để ý tiếp theo mình sẽ phải đối mặt với tình huống gì.
“Nên phạt mèo nhỏ như thế nào đây? Hay là phạt mèo nhỏ ngày mai không được đi tiểu có vẻ tốt đấy.” Phó Nghi Tu lau sạch nướ© ŧıểυ dính trên người cả hai, sau đó ôm An Ca trở lại giường.
“Chuyện này cứ để đó tính sau đi, mèo nhỏ mau đến liếʍ cho chủ nhân nào.” An Ca sau khi hồi phục tinh thần lại, lập tức ngoan ngoãn bò qua, cậu dùng miệng kéo khóa quần của Phó Nghi Tu, ngậm lấy cây gậy đã cương cứng từ sớm nghiêm túc đâm vào rút ra. Bởi vì sáng nay Phó Nghi Tu đã đi tắm, hôm nay cũng chưa bài tiết, cho nên mùi cũng không quá nồng.
An Ca đầu tiên là liếʍ láp khắp thân cây một lần, sau đó từ từ nuốt lấy nó, còn không quên dùng đầu lưỡi liếʍ lấy qυყ đầυ, chờ cho tới khi cây gậy đã nằm sâu trong cổ họng thì bắt đầu dùng sức co rút cơ miệng, vừa hút vừa dùng đầu lưỡi vòng quanh cây gậy, không ngừng liếʍ nó. Cậu còn dùng móng tay mèo không ngừng ma xát cho hai viên tinh hoàn phía dưới, hết sức hầu hạ Phó Nghi Tu, hi vọng sự chăm chỉ của mình có thể khiến anh giảm nhẹ hình phạt.
Phó Nghi Tu thoải mái thở dài, anh để cho An Ca phun ra nuốt vào một chặp đã không nhịn được đoạt lấy quyền chủ động ở trong miệng An Ca không ngừng đâm vào rút ra, mà An Ca miệng dưới vừa phải chịu đựng kɧoáı ©ảʍ, miệng trên vừa bị Phó Nghi Tu không ngừng đâm vào rút ra thì không bao lâu lại đạt cao trào.
Thời gian cương cứng của Phó Nghi Tu luôn dài hơn người bình thường, dùng miệng rất khó làm cho anh bắn, cho nên đợi An Ca khôi phục sau khi cao trào thì anh lập tức rút gậy mát xa đuôi mèo ra, sau đó nâng dươиɠ ѵậŧ nhắm chuẩn xác rồi đâm vào. Lúc này, An Ca đang quay lưng lại ngồi trên người Phó Nghi Tu, không ngừng nhận lấy từng cú đâm chọc của anh, những chiếc kẹp trên đầṳ ѵú của cậu vẫn chưa được tháo ra, chúng không ngừng vang lên tiếng leng keng leng keng, điều này càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ của cả hai.
“Ừm... chồng yêu chậm... chậm một chút... không cần... a... đầṳ ѵú.... đầṳ ѵú cũng bị.... a... bóp hỏng rồi.” Phó Nghi Tu hết lần này đến lần khác đâm vào hoa huyệt của An Ca, một tay còn cởi bỏ kẹp núʍ ѵú rồi không ngừng nhào nặn lấy nó. Từng lớp kɧoáı ©ảʍ chồng lên nhau khiến An Ca cuối cùng cũng không thể khống chế nổi nữa mà hét lên.
“Vợ yêu, ngoan, sẽ không hư.” Phó Nghi Tu cảm giác được bản thân sắp bắn, thì mở trói cho dươиɠ ѵậŧ của An Ca, để cả cơ thể cậu co rút đạt tới cao trào, hoa huyệt ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ, cuối cùng Phó Nghi Tu đâm sâu vào trong rồi bắn toàn bộ tinh hoa vào hoa huyệt của An Ca.