Thế Giới Đại Đồng

Phần 1. Phu Phu sinh Hoạt - Chương 4.1

“Mèo lười nhỏ, vì sao lại không bò nữa?” Phó Nghi Tu bước tới vỗ mông An Ca giả vờ trách móc nói, thuận tiện đẩy gậy xoa bóp hình đuôi mèo vào sâu hơn, khiến hoa huyệt của cậu không ngừng bị chà đạp.

“Ừm.... a... ân.... ưʍ... ân.” An Ca bất đắc dĩ quay đầu lại cọ vào đùi Phó Nghi Tu, hòng lừa gạt anh để qua chuyện, Phó Nghi Tu nhìn An Ca thật sự không thể bò được nữa, nên điều chỉnh gậy mát xa đến mức độ trung bình, để cậu có thể thoải mái hưởng thụ nhưng không thể làm chân cậu mềm nhũn đi không nổi.

An Ca tiếp tục bò sát trên thảm, nhưng so với lúc nãy cố ý dụ dỗ thì lần này cậu đi chậm hơn, kɧoáı ©ảʍ ở hậu huyệt không ngừng dâng trào, dâʍ ɖị©ɧ cũng chảy không ngừng nghỉ, từng giọt, từng giọt chảy lên thảm. Phó Nghi Tu vẫn luôn theo sau An Ca, chỉ cần nhìn thấy cậu có ý dừng lại sẽ lập tức vỗ mông cậu một cái làm cho cậu không dám dừng lại.

An Ca cứ như vậy đã bò tới cầu thang, cậu định đi vòng qua nó, nhưng Phó Nghi Tu lại đánh vào mông cậu, buộc cậu chỉ có thể tiến lên phía trước, lúc này so với lúc bò sát trên thảm càng khó khăn hơn, mỗi lần cậu nhất chân leo lên cây gậy mát xa lại càng đâm vào sâu hơn, cúc huyệt của An Ca cứ như vậy bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đạt cao trào, một phần dâʍ ɖị©ɧ bị gậy mát xa chặn lại trong cơ thể, một phần thì chảy xuống cầu thang.

“Đúng là con mèo nhỏ dâʍ đãиɠ, sàn nhà đều ướt hết rồi.” Sau khi đạt cực khoái, Phó Nghi Tu vừa dịu dàng ôm lấy An Ca chân tay bủn rủn vừa vỗ về nói, sau đó điều chỉnh gậy mát xa xuống mức thấp nhất, vẻ mặt An Ca tràn đầy giận dỗi nhìn Phó Nghi Tu, cậu tưởng rằng anh định tắt máy đi.

Phó Nghi Tu ôm An Ca lên trên giường, cậu giống như con mèo nhỏ cuộn người lại thành một quả bóng rồi nghỉ ngơi. Lúc này Phó Nghi Tu mới cầm lấy gậy mát xa hình đuôi mèo nghịch ngợm chạm vào những vị trí mẫn cảm của An Ca, anh lướt qua đầṳ ѵú, lướt qua phần đùi non, rồi lại lướt nhẹ qua thắt lưng, những vị trí mẫn cảm khắp người của cậu đều bị lớp lông mèo mềm mại làm ngứa ngáy.

“Meo... meo.... meo meo” Bởi vì buổi trưa vẫn chưa đi tiểu, nên bây giờ chỉ cần An Ca thả lỏng sẽ cảm thấy mắc tiểu, nhưng mèo không biết nói, cho nên cậu chỉ có thể không ngừng cọ lấy chân của Phó Nghi Tu kêu meo meo, hi vọng Phó Nghi Tu có thể tạm dừng một chút để cho cậu đi toilet, nhưng cậu lại không dám tùy tiện nói chuyện, sợ bị anh phạt.

“Làm sao vậy, nghỉ ngơi xong còn muốn tiếp tục sao?” Phó Nghi Tu bị loạt hành động này làm cho khó hiểu, anh chỉ có thể tùy ý đoán mò.

An Ca lắc đầu, cậu sốt ruột ra hiệu, cuối cùng xuống giường bò về phía nhà vệ sinh, lúc này Phó Nghi Tu mới hiểu.

“Thì ra mèo nhỏ muốn đi tiểu, nhưng trong nhà không có cát mèo phải làm sao đây?”

“Meo... meo” An Ca không nói gì mà cố nhịn, cậu nghĩ Phó Nghi Tu ít nhất sẽ tạm dừng trò chơi một chút, thật sự cậu không nghĩ anh lại muốn cho cậu đi tiểu như một con mèo.

Phó Nghi Tu cũng không quan tâm đến phản ứng của An Ca mà nói: “Nếu đã không có cát mèo vậy thì để chủ nhân bế mèo nhỏ, tránh để mèo nhỏ làm vương vãi khắp sàn.”

“Meo....meo” An Ca chỉ có thể đồng ý, cậu thật sự không muốn Phó Nghi Tu sẽ suy nghĩ ra biện pháp nào khác nữa.