Lời nói của sư thái vừa thốt ra Vân Phi Tuyết liền cảm giác được một trận đau đớn toàn thân đột nhiên tập kích đến, làm cho nàng không khỏi ôm chặt ngực cắn chặt môi cố kìm nén
"Độc đã bắt đầu phát tác ăn giải dược đi." Vô Tình sư thái nhìn sắc mặt nàng trong nháy mắt đã trở nên rất khó xem , cầm giải dược trong tay đi qua.
Vân Phi Tuyết chỉ là nhìn chằm chằm nàng ta, vẫn chưa vươn tay ra lấy giải dược, nàng không biết chính mình ăn giải dược này rồi sau đó sẽ trả giá cái giá lớn như thế nào nữa?
"Như thế nào? Không dám, ngươi yên tâm nếu ta đã đáp ứng ngươi sau khi giải độc xong sẽ thả ngươi đi, thì ta sẽ thả ngươi đi." Vô Tình sư thái khóe môi lộ ra một tia trào phúng, chỉ sợ để cho chính nàng đi lại không muốn rời đi.
Đau đớn càng ngày càng lợi hại tựa như mấy trăm con sâu cắn nuốt trong tim nàng, trên đầu nàng mồ hôi lạnh nhè nhẹ chảy ròng, cắn chặt môi, trong miệng đều là một cỗ mùi máu tươi nhưng là nàng cố nén không có nhận giải dược.
Vô Tình sư thái nhìn mặt nàng chậm rãi biến sắc, nhìn nàng bộ dạng quật cường không chịu thua, đột nhiên có một tia khen ngợi, bất quá chính mình sẽ không để cho nàng cứ như vậy chết đi, biết nàng sẽ không tự mình chủ động lấy giải dược , liền đi qua lấy tay nắm chặt cằm của nàng rồi đem giải dược bỏ vào , sau đó bắt buộc nàng nuốt xuống.
Một lát sau Vân Phi Tuyết liền cảm giác được thân thể đau đớn dần dần biến mất, mở to mắt lấy tay tùy tiện lau mồ hôi trên mặt , đứng dậy xuống giường nhìn nàng nói: "Sư thái cám ơn ân cứu mạng của ngươi , bất quá ngươi cũng nói qua sau khi giải độc rồi sẽ để cho ta đi , như vậy ta hiện tại có thể rời đi chưa?
"Đương nhiên có thể, xin cứ đi tự nhiên." Vô Tình sư thái nhìn nàng , một bộ dạng "ngươi cứ tùy tiện".
"Mặc kệ thế nào? Ta vẫn là cảm ơn sư thái, ngày khác nếu có chuyện ta nhất định giúp đỡ." Vân Phi Tuyết chắp tay nói xong xoay người bước đi, nàng sợ sư phụ sẽ đổi ý.
Vô Tình sư thái vẫn không nhúc nhích ngồi ở chỗ kia nhìn nàng chằm chằm , nàng nghĩ nàng muốn đi thì đi được sao? Chính mình sẽ chờ nàng trở về cầu mình.
Vân Phi Tuyết cước bộ vừa bước tới cửa , đột nhiên cảm giác được bụng có một trận đau đớn trào ra , theo sau chính là một cỗ mùi máu tươi , trong lòng cả kinh , cúi đầu vừa thấy quần áo trên người đã là một mảnh màu đỏ tươi , sao lại thế này? Chẳng lẽ giải dược của nàng có độc?
Phía sau Vô Tình sư thái cũng nhìn đến máu màu đỏ tươi trên váy nàng , chỉ đứng lặng ở đó, chậm rì rì mở miệng nói: "Đúng rồi ta quên nói cho ngươi một việc, ngươi đã có thai hơn hai tháng , giải dược có thể đem ngươi độc tương tư lệ trên người ngươi giải được nhưng cũng không thể bảo toàn đứa nhỏ trong bụng ngươi.
Cái gì? Có thai? Đứa nhỏ? Vân Phi Tuyết hoàn toàn đông cứng ở nơi nào? Đứa nhỏ của nàng cùng Tiêu Nam Hiên , một trận đau đớn từ trên bụng truyền đến, theo sau đó lại chảy ra một cỗ máu tươi gay mũi , mùi máu tươi khiến nàng có phản ứng lại, nàng không thể mất đi đứa nhỏ, đây là đứa nhỏ của bọn họ, đột nhiên bối rối đứng lên từng bước quỳ xuống trước mặt nàng ta cầu xin nói: "Sư thái, ta van cầu ngươi cứu lấy hài tử của ta."
"Bảo toàn đứa nhỏ cũng không phải không có khả năng chỉ là..." Vô Tình sư thái nói đến đây đột nhiên tạm dừng nhìn nàng chằm chằm.
Có hi vọng, điều này làm cho Vân Phi Tuyết có chút mừng rỡ, chỉ cần đứa nhỏ không có việc gì là tốt rồi, nàng đã muốn cố không được hơn nữa rồi , vội vàng hỏi: "Chỉ là cái gì?"
" Nhưng đó phải hao phí mười năm công lực của ta trút vào trong cơ thể của ngươi mới có khả năng bảo toàn đứa nhỏ, mười năm đối với một người luyện võ là loại nào trân quý, ngươi cùng ta không có quan hệ gì, ta tại sao phải vì ngươi hy sinh công lực của ta? Ngươi hãy nói cho ta một cái lý do thật tốt." Vô Tình sư thái hỏi lại nàng.
Vân Phi Tuyết kinh ngạc nhìn nàng, đột nhiên hiểu được ý tứ của nàng, quả nhiên vẫn gừng càng già càng cay, nàng đây là muốn bức chính mình chủ động lưu lại làm đệ tử của nàng, không biết mất bao nhiêu năm? Nhưng không ở lại nàng liền mất đi đứa nhỏ
"Ngươi tốt nhất hãy quyết định nhanh lên, nếu không ta cũng không thể bảo toàn hài tử của ngươi được đâu." Vô Tình sư thái ở một bên uy hϊếp nói.
Lại là một trận đau đớn khó nhịn từ trên bụng truyền đến, lại một luồng máu màu đỏ tươi vọt ra trên váy, làm cho người ta nhìn thấy ghê người.
Không thể để cho đứa nhỏ phải đi, đây là đứa nhỏ của nàng . nàng nhất định phải bảo trụ, nàng đã muốn cố không được hơn nữa rồi, bắt lấy tay sư thái nói: "Ta nguyện ý ở lại trong cốc, nguyện ý làm đệ tử của ngươi, chỉ cầu ngươi bảo toàn hài tử của ta."
Nghe được nàng nói như vậy Vô Tình sư thái không nói hai lời, liền vung tay điểm trụ mấy đại huyệt đạo trên người nàng , sau đó đem ôm thân thể của nàng ngồi xuống, sau đó âm thầm dùng sức trong tay đặt lên trên phía sau lưng của nàng.
Một luồng nội lực chậm rãi không ngừng từ từ chảy vào trong cơ thể của nàng, tập hợp lại ở trên bụng của nàng, ấm áp bao phủ làm cho đau đớn của nàng cũng chậm chậm biến mất, sắc mặt của nàng cũng trở nên hồng hào, cho đến khi nhìn trên đầu nàng toát ra một luồng khói trắng.
Phía sau Vô Tình sư thái mới chậm rãi thu tay lại điều tức một chút rồi mới mở to mắt, vẻ mặt mỏi mệt cùng vô lực nhìn nàng nói: "Tốt rồi, bảo vệ hài tử của ngươi là nội công tâm pháp của bổn môn, thân thể ngươi đã có được nội lực, ngươi chiếu theo tâm pháp chậm rãi mà học , như vậy đối với ngươi cùng đứa nhỏ đều có lợi. Nàng ta tùy tay đưa cho nàng một quyển sách.
Vân Phi Tuyết tiếp nhận đặt ở một bên , nàng hiện tại chỉ cảm thấy chính mình cả người tinh lực dư thừa, mặc kệ thế nào? Mặc kệ nàng ta có mục đích gì? Tóm lại chính mình đã cầu nàng ta cứu đứa nhỏ của mình, lập tức đỡ lấy sư thái nói: "Sư phụ ngươi thế nào?"
Vô Tình sư thái nhìn nàng đỡ lấy tay của chính mình thản nhiên nói một câu: "Ta không sao, sẽ có người tới thu thập phòng, ngươi nghỉ ngơi một chút đi, ta cũng sẽ bế quan vài ngày."
"Dạ. Sư phụ ta dìu ngươi đi." Vân Phi Tuyết đối với nàng thực tôn kính bởi vì từ lúc vừa rồi khi bắt đầu nàng đã là sư phụ của mình rồi , mặc kệ là vì cái gì?
Nhìn thái độ nàng đột nhiên đối với chính mình tôn kính, Vô Tình sư thái nở một chút cười nhạt nói: "Không cần." Sau đó hướng về phía ngoài cửa phân phó nói: "Người tới."
"Sư phụ có gì phân phó?" Một cái nữ tử đi đến cửa.
"Phong nhi ngươi dìu ta đi ra ngoài, sau đó cho người dọn dẹp phòng một chút, còn có từ hôm nay trở đi Tuyết nhi chính là sư muội của ngươi." Vô tình sư thái nói.
"Dạ sư phụ." Phong Nhi đáp , sau đó hướng về phía Vân Phi tuyết nói: "Sư muội."
"Sư tỷ xin chiếu cố nhiều." Nàng cũng cung kính nói.
Phong nhi gật gật đầu sau đó giúp đỡ sư phụ xoay người rời đi.
Vân Phi Tuyết lấy tay sờ bụng mình khóe môi lộ ra một chút tươi cười từ ái, nơi này đã có đứa con của nàng, đứa con mà vô số lần nàng nghĩ tới ,không nghĩ tới thật sự có như vậy một ngày, nàng đã trở thành mẹ rồi, cho nên vì đứa nhỏ này nàng nguyện ý trả giá hết thảy.
Đang xem nội công tâm pháp trong tay mình vì bảo vệ đứa nhỏ trong bụng, vì có thể sớm một ngày đi ra ngoài, nàng nhất định phải tập võ nghiêm chỉnh dù sao nàng đã có mười năm công lực học tập hẳn là rất nhanh.
Vừa muốn ngồi vào cửa đột nhiên đi vào đến một cái nữ tử nhìn giống nha hoàn nói: "Thiếu chủ, môn chủ để cho ta tới thu thập phòng."
"Nga! vậy ngươi xin cứ tự nhiên đi." Vân Phi Tuyết đáp, đột nhiên vừa nghi hoặc đến: "Ngươi vì sao gọi ta thiếu chủ?"
"Hồi thiếu chủ, đệ tử môn chủ chúng ta đều kêu thiếu chủ." Nữ tử tất cung tất kính đáp lại.
Nguyên lai là như vậy Vân Phi tuyết bừng tỉnh đại ngộ chẳng qua này xưng hô còn hơi kì quái.
"Thiếu chủ đây là bộ quần áo sạch sẽ, mời ngươi thay đổi". Nữ tử lấy một bộ quần áo sạch sẽ từ cái tủ trong phòng.
"Cám ơn ngươi." Vân Phi Tuyết vội vàng nhận lấy, thuận miệng nói đến.
"Thiếu chủ đây là công việc ta phải làm, ta giúp ngươi thay đi." Nữ tử sắc mặt có chút ửng đỏ ,vẫn là lần đầu tiên nghe được có người cùng nàng nói lời cảm tạ.
"Không cần! ta chính mình tự làm nha, có thể phiền toái ngươi giúp ta đánh bồn nước ấm sao? Ta nghĩ gột rửa." Vân Phi Tuyết đến.
"Hảo! ta lập tức đi." Nữ tử nói xong đi ra ngoài.
Rửa mặt chải đầu xong,Vân Phi Tuyết bắt đầu còn thật sự học tập võ công vì đứa nhỏ cũng vì sớm một ngày nhìn thấy Tiêu Nam Hiên nàng trừ bỏ ăn cơm ngủ chính là tập võ.
Tám tháng sau nàng sinhra một đôi song bào thai xinh đẹp nhìn đứa nhỏ đáng yêu ở trong lòng, nàng càng thêm chăm chỉ luyện võ bởi vì nàng biết đứa nhỏ cần có cha.
Một ngày lại một ngày, cứ thế thoáng chốc đã 5 năm.
Trong sơn cốc chỉ thấy một cái thân ảnh màu trắng lấy tay nhẹ nhàng vung lên, trên cây hoa đào hồng nhạt bên cạnh những đoá hoa đều bay xuống trên mặt đất sắp xếp đều đặn hướng về phía nàng, trong đôi mắt đẹp mang theo kích động tươi cười, nàng rốt cục thành công rồi!
"Hì hì! Tuyệt vời, mẹ ơi! Tuyệt vời!." Trong rừng đào đột nhiên chạy ra hai tiểu cô nương dị thường đáng yêu mặc chiếc váy nhỏ hồng nhạt xinh đẹp, một bên cười một bên vỗ tay đã chạy tới.!!.
"Điệp nhi, Bình nhi lại nghịch ngợm rồi!" Vân Phi Tuyết ngồi đi ôm lấy các nàng trên mặt, tươi cười sủng ái, đây là hai đứa con gái của nàng, năm năm nay các con đều làm bạn với mình, làm cho nàng càng cố gắng đi tranh thủ rời đi nơi này để cho các nàng một gia đình đầy đủ.
"Mẹ !chúng con mới không có nghịch ngợm đâu, là bà bà mang chúng con đến đây". Điệp nhi lấy tay ôm cổ nàng nói.
"Mẹ !người vừa rồi thật là lợi hại ." Bình nhi cũng lấy tay ôm nàng.
"Điệp nhi cùng Bình nhi võ công học thế nào? " Vân Phi Tuyết lấy tay nhẹ nhàng sờ mũi các con
"Đó là đương nhiên ! Mẹ lợi hại như vậy ,chúng ta đương nhiên cũng không kém rồi." Điệp nhi thực tự hào nói đến.
Vân Phi Tuyết cười nhìn các nàng liền thấy Vô tình sư thái đã đi tới vội vàng đứng dậy cung kính đến: "Sư phụ."
Vô tình sư thái gật gật đầu xem tại kia rơi trên mặt đất suốt nhất tề đóa hoa ánh mắt mang theo vui sướиɠ đến: "Tuyết nhi chúc mừng ngươi, ngươi rốt cục học xong.!"
"Cám ơn sư phụ!" Vân Phi Tuyết nhìn nàng muốn nói nhưng không thể mở miệng, năm năm nay sư phụ đối nàng tốt lắm, nàng cũng luôn có cảm tình, nhưng là nàng lại nói đợi cho mình học thành sau khiến cho nàng rời đi, nàng muốn cho Điệp nhi cùng Bình nhi một người cha cho nên không thể không rời đi, nàng tin tưởng sư phụ cũng sẽ lý giải .
"Tuyết nhi ngươi muốn rời đi." Vô tình sư thái liếc mắt một cái liền nhìn ra lòng của nàng, năm năm nay ,nàng phi thường dụng công tập võ người khác đều nghĩ đến nàng chăm chỉ, chỉ có mình biết nàng là tâm tâm niệm niệm muốn rời đi, bất quá như vậy cũng là tâm ý của mình. Cũng đã đến lúc rồi đây!
Vân Phi Tuyết không có trả lời xem như cam chịu nàng không cần giấu diếm sư phụ, sư phụ người duy nhất hiểu được tâm tư nàng.
"Tuyết nhi ngươi có thể rời đi ,bất quá ngươi cũng có thể biết ngươi trước khi rời đi muốn làm cái gì?" Vô tình sư thái nhìn nàng hỏi.
"Sư phụ ta hiểu được!" Vân Phi Tuyết gật gật đầu lại đã: "Năm nay Thiên Sơn luận võ cho ta đi đi." Nàng biết là sư phụ là muốn nàng thắng trong cuộc luận võ với đệ tử Thiên Sơn..
"Hảo! ta sẽ cho thất sắc tỷ muội cùng đi, ngươi cùng đi nhớ kỹ chỉ cần thắng ngươi là có thể rời đi, đây là điều kiện, bất quá sư phụ đối với ngươi có tin tưởng vậy ngươi là chuẩn bị một chút ,vài ngày sau xuất phát." Vô tình sư thái phân phó nói chính mình nhưng là đem hy vọng đều đặt ở nàng.
"Vâng! sư phụ ta đi rồi...." Vân Phi Tuyết lời còn chưa dứt đã bị nàng đánh gãy.
"Tuyết nhi ngươi cứ việc yên tâm, Điệp nhi cùng Bình nhi sư phụ sẽ thay ngươi chiếu cố hảo. "Vô tình sư thái biết nàng đang lo lắng cái gì. Nói xong liền thân thủ hô: "Điệp nhi Bình nhi lại đây, đến chỗ bà bà nào!"
"Bà bà!." Điệp nhi cùng Bình nhi thật cao hứng chạy đến bên cạnh nàng.
"Vậy Tuyết nhi liền cám ơn sư phụ. " Vân Phi Tuyết nhìn sư phụ, đây là dùng các con để hϊếp bức chính mình sao? Nhưng là nàng không muốn nghĩ sư phụ như vậy ,nàng tình nguyện tin tưởng sư phụ thật lòng chiếu cố các con mình.
"Không cần ngươi có biết ta là thật sự thích các nàng, vậy ngươi chuẩn bị một chút, vài ngày nữa xuất phát." Vô tình sư thái nhìn nàng nói, kỳ thật mình cũng không muốn dối xử với nàng như vậy, nhưng thiên ý trêu người.
"Ân! ta đã biết sư phụ." Vân Phi Tuyết đáp sau đó kêu lên:" Điệp nhi Bình nhi đến đây, mẹ mang đi tắm nào!"
Còn có có vài ngày nàng sẽ ly khai, ít nhất phải rời khỏi đây mấy tháng cho nên mấy ngày nay nàng ở cùng các con chỉ hy vọng lúc gặp lại con sẽ là lúc gia đình đoàn viên.
"Cứ như vậy ta rời khỏi Vô Tình cốc đuổi tới Thiên Sơn." Vân Phi Tuyết tự thuật đơn giản năm năm cuộc sống của mình.
Điệp nhi? Bình nhi? Tiêu Nam Hiên khϊếp sợ không cách nào hình dung. Con gái ? Hắn có hai đứa con gái ?.
"Ân. Các con rất đáng yêu ,ta vốn định lần này sau khi luận võ trở về liền mang con đi tìm ngươi. Nhưng là......" Vân Phi Tuyết ngừng lại nhìn hắn ánh mắt hiện lên một tia sầu lo nhưng là nàng vạn vạn không nghĩ tới sẽ tới khi gặp lại sẽ là bộ dạng tiến thoái lưỡng nan này.
"Đi." Tiêu Nam Hiên đột nhiên kéo tay nàng, hắn đã chờ không kịp rồi, hắn muốn đi Vô Tình cốc để thấy hai đứa con gái của hắn.
"Đi nơi nào?" Vân Phi Tuyết bị lôi mạnh đi vài bước.
"Vô Tình cốc." Tiêu Nam Hiên nói.
"Hiên Nhi, đứng lại." Ma quân đột nhiên mở miệng gọi lại, biết hắn khẳng định là muốn đi tìm hai đứa nhỏ.
Tiêu Nam Hiên dừng cước bộ, quay đầu kiên quyết: "Sư phụ, vì sư công, vì Thiên Sơn ta không thể bại bởi Tuyết Nhi nhưng là ta cũng không thể cho con của ta ở lại Vô Tình cốc cho nên ta không thể không đi."
"Hiên Nhi, ta hiểu tâm tình của ngươi, bất quá chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn, ngươi cho là ngươi đi Vô Tình cốc rồi thì có thể nhìn thấy đứa nhỏ sao? Ngươi cho là Vô Tình sư thái không có chuẩn bị tốt vạn toàn sao?" Ma quân nhìn hắn hỏi lại .
Tiêu Nam Hiên ngẩn ra, này hắn còn không có nghĩ đến, nhưng là vì nhìn thấy con, hắn đã cố không được nữa rồi, hắn nhất định phải đi mặc kệ sư phụ nghĩ thế nào? "Vô Tình cốc ta phải đi rồi."
"Sư phụ ta nguyện ý cùng sư huynh đi, cho dù không thể thủ thắng tối thiểu cũng có thể đánh ngang tay." Long Phi ở một bên nói, hắn tin tưởng hắn cùng sư huynh liên thủ nhất định sẽ không thua, võ công của Vô Tình sư thái hắn cũng biết qua rồi.
Vân Phi Tuyết liếc mắt nhìn hắn một cái. Năm năm nay, chỉ cần phải làm vì Tiêu Nam Hiên, hắn vẫn luôn là như vậy, dù nghĩa vô phản cố đi giúp hắn phần tình này, phần yêu này, hẳn là so với nàng còn thâm còn trọng, đáng thương hơn. Có lẽ phần tình này, hắn đã dùng lầm người.
"Đánh thắng rồi thì thế nào? Bất phân thắng bại thì thế nào? Mục đích của các ngươi là gì? Đứa nhỏ. Chỉ cần trong tay nàng có đứa nhỏ, các ngươi cũng đã thua huống chi nàng còn là sư phụ của Tuyết Nhi thì mặc kệ thế nào? Ân tình thầy trò này còn đó, các ngươi buộc nàng thế nào đây?" Ma quân mâu quang sắc bén nhìn bọn hắn chằm chằm đánh đối. Quả thật mà nói, thật dễ dàng đánh vào bọn họ nên làm như thế nào?
Tiêu Nam Hiên cùng Long Phi hơi sửng sốt, điểm ấy bọn họ quả thật thật không ngờ, cùng nhau quay đầu nhìn nàng, nàng hội sẽ làm như thế nào?
"Nếu thật sự động thủ, ta chỉ sợ sẽ giúp sư phụ, ta sẽ không cho các ngươi thương tổn sư phụ." Vân Phi Tuyết gật gật đầu, cho dù sư phụ đối với nàng là có mục đích, nhưng là năm năm nay, phần ân tình này nàng không thể quên, huống chi hai đứa nhỏ còn nằm trong tay sư phụ.
Tiêu Nam Hiên trầm tư một chút. Hắn có thể lý giải được điều này, nếu có người đối với sư phụ bất lợi, hắn cũng sẽ dùng tính mệnh bảo hộ sư phụ, nhưng còn con của hắn, làm sao bây giờ? Không biết còn chưa tính, nhưng hiện tại hắn đã biết nên thầm nghĩ sớm một ngày nhìn thấy các nàng.
"Sư phụ, hiện tại nên làm cái gì bây giờ?" Long Phi nhìn sư phụ hỏi, hắn biết sư huynh hiện tại trong lòng nhất định thực lo lắng.
"Này ta có khi cũng không nghĩ ra được, không bằng như vậy, Tuyết Nhi......" Ma quân hướng về phía nàng.
"Sư phụ, người nói...." Vân Phi Tuyết cung cung kính kính đi tới.
"Ngươi cấp cho Vô Tình sư thái cùng các nàng tin tức luận võ hôm nay bất phân thắng bại, quyết định ba ngày sau sẽ so lại một lần." Ma quân không có cách nào công đạo, trước hết chỉ có thể kéo dài một chút thời gian.
"Được." Vân Phi Tuyết đáp, này cũng là biện pháp tốt, tối thiểu cũng là cho bọn họ thời gian để có thể nghĩ đến phương pháp vẹn cả đôi đường.
Xoay người bước đến bảy cái nữ tử trước mặt, phân phó nói: "Hồng Nhi ngươi đi cấp sư phụ tin tức đã nói hôm nay, luận võ bất phân thắng bại, ba ngày sau sẽ so lại một lần."
"Thiếu chủ, như vậy có thể chứ?" Hồng Nhi nhìn nàng, này có tính là lừa gạt môn chủ không? Dù sao bọn họ đã không có luận võ, nếu môn chủ biết thì có thể hay không trách tội chính mình?
"Hồng Nhi, yên tâm. Nếu có sự tình gì, ta một mình gánh vác, tuyệt đối sẽ không liên lụy các ngươi phải chịu phạt, các ngươi cũng thấy, thực tế ta đã muốn thua, ba ngày sau nói không chừng còn có thể có chuyển bại thành thắng." Vân Phi Tuyết nói.
Hồng Nhi trầm tư, vừa rồi các nàng rất rõ là Thiếu chủ đã muốn ở thế hạ phong rồi, có lẽ ba ngày sau cơ sự cũng có thể xoay chuyển, dù sao môn chủ vẫn muốn chính là thắng.
"Hồng Nhi, liền quyết định như vậy, gởi thư tín bãi đi." Vân Phi Tuyết trực tiếp phân phó nói.
"Dạ, Thiếu chủ." Hồng Nhi mặc dù có chút do dự nhưng là khi xuất môn, môn chủ không công đạo thì hết thảy đều làm theo Thiếu chủ phân phó, kia nàng chỉ có thể làm theo.
"Ân. Vậy là tốt rồi, các ngươi xuống núi về khách sạn trước." Vân Phi Tuyết tiếp.
"Thiếu chủ, vậy còn người?" Hồng Nhi nghi hoặc hỏi.
"Ta cùng bọn họ đi Thiên Sơn." Vân Phi Tuyết không nghĩ giấu diếm các nàng, nàng tin tưởng trong lúc nãy các nàng nhất định cũng đoán được quan hệ của nàng cùng Tiêu Nam Hiên.
"Hảo, Thiếu chủ, chúng ta đây về khách sạn trước chờ ngươi." Hồng nhi nói xong liền vẫy tay một cái, mặc khác mang theo sáu cái nữ tử rời đi hướng hạ sơn.
Vân Phi Tuyết đi đến bên Tiêu Nam Hiên, hai người rất ăn ý, mười ngón tướng đan xen vào nhau đi theo phía sau Ma quân rời khỏi đỉnh núi.
Vừa đến đại sảnh Thiên Sơn, Triệt Nhi liền chạy ra, nhìn đến nàng không có mang theo cái khăn che mặt thì kinh ngạc sững sờ đứng đó, không nhúc nhích nhìn chằm chằm nàng.
"Triệt Nhi." Vân Phi Tuyết buông Tiêu Nam Hiên ra, mở ra hai tay chờ hắn chạy lại.
Triệt Nhi lại như trước không nhúc nhích đứng ở nơi đó, trên mặt nhìn không ra là tức giận hay xa lạ.
Vân Phi Tuyết than nhẹ một chút, năm năm rồi đại khái Triệt Nhi đã muốn quên nàng rồi hoặc là cũng đã sớm nghĩ đến nàng đã chết đi, nàng liền qua ôm lấy hắn nhẹ nhàng bên tai nói: "Triệt Nhi, hoàng tẩu rất nhớ ngươi."
P.S: Cmt đi t sẽ tặng chaper cho người đầu tiên :))) Khát cmt :"(