Vương Phi Của Quỷ Vương

Chương 27: Hồi ức đẫm máu

  Ngừng thở, Vân Phi Tuyết theo khe hở phía dưới khăn trải bàn nhìn thấy một đôi giày như giày quan màu đen, không hề nghi ngờ, người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tiêu Nam Hiên.

Tuy rằng nhìn không thấy hắn đang làm cái gì? Nhưng là nàng có thể cảm thấy, hắn hẳn là đang bái tế, trong lòng nghi hoặc càng sâu, nàng là ai? Nữ nhân của hắn? Nàng lập tức phủ định ý tưởng này, hắn từng nói qua, là nữ nhân hắn đều hận, như thế nào lại bái tế nữ nhân?

Tiêu Nam Hiên cung kính đem hương đã đốt cắm vào lư hương, nhìn người trong bức họa, bàn tay gắt gao nắm lại, con ngươi đen thống khổ nhắm chặt, đầu óc hiện lên đều hình ảnh gϊếŧ chóc tàn nhẫn, thống khổ và căm hận kia......

Một đám hắc y cao thủ che mặt vây quanh một nam tử dung nhan tuyệt thế nắm trong tay một cái trường kiếm, bên người hắn đều là thi thể ngổn ngang.

"Khuyên ngươi một câu vẫn là không cần phản kháng vô vị, ngoan ngoãn chịu chết đi." Một hắc y nam tử lạnh lùng nhìn hắn, tựa hồ cũng không nóng lòng động thủ.

"Ngươi cho là chỉ bằng các ngươi có thể lấy mạng ta, không khỏi quá coi thường ta." Kiếm trong tay nam tử đột nhiên chỉ hướng hắn, chính là mười mấy người hắn còn không để vào mắt.

"Bằng võ công chúng ta đương nhiên không phải đối thủ của ngươi, nhưng là, nếu ngươi dùng không được võ công thì sao." Hắc y nam nhân mâu trung mang theo âm thanh cười lạnh, bọn họ đã sớm lên kế hoạch hết thảy tốt lắm.

"Ngươi có ý tứ gì?" Nam tử vừa dứt lời, liền cảm giác trước mắt nhoáng lên một cái, đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, người trước mắt cũng lay động, thầm kêu một tiếng không tốt.

"Ha ha, dược hiệu nổi tác dụng rồi, muốn trách chỉ có thể trách ngươi không biết điều, chịu chết đi." Kiếm của hắc y nam nhân hung hăng hướng ngực hắn thẳng tắp đâm đến.

Nam tử dựa vào một ít ý thức cuối cùng, né tránh được một chút, kiếm không có đâm trúng ngực hắn, lại theo đà xẹt qua trên mặt hắn, nhất thời máu tươi rơi, đau đớn bùng lên như lửa đốt, làm cho hắn thanh tỉnh một chút, kiếm trong tay lần hai giơ lên: "Ti bỉ, các ngươi nghĩ sẽ như vậy có thể gϊếŧ chết ta sao?"

"Không hổ là đệ tử của Thiên thượng lão nhân, quả nhiên thật sự có tài, ti bỉ thì thế nào? Cái ta muốn chính là kết quả." Hắc y nam tử cười lạnh , kiếm trong tay đâm đến lần hai.

Lúc này nam tử trước mắt một mảnh hoảng hốt, lực chống đỡ bản thân không có liền khuỵu xuống, chỉ nhìn thấy trước mắt vô số trường kiếm hướng chính mình đâm đến, mà hắn căn bản không biết nên như thế nào trốn tránh, cũng không có khí lực trốn tránh.

"Hiên nhi......." Một tiếng la thê tâm liệt phế, một nữ tử cùng hai nam tử xuất hiện ở cửa, mau đến nỗi người ta chưa thấy được rõ ràng, nàng đã chắn phía trước nam tử, kiếm đã muốn đâm xuyên qua ngực nàng.

"Mẫu phi......." Nghe được thanh âm kiếm đâm vào thân thể, cùng lúc một tiếng la thê lương, thân thể nam tử khuỵu xuống một chút, cả người vô lực, chỉ trông vào một ít ý thức sinh tồn.

"Liên nhi." Một nam tử nam tử mặc áo xanh chạy đến, ôm lấy thân mình nữ tử lung lay sắp đổ.

"Sư huynh, mang Hiên nhi cùng Triệt nhi đi, nhất định phải bảo vệ bọn họ an toàn, bọn họ xin nhờ ngươi rồi." Nữ tử giữ chặt tay hắn, ngực không ngừng trào ra máu tươi, khuôn mặt tuyệt mỹ không có một tia huyết sắc, hoàn toàn tái nhợt.

"Liên nhi, không cần nói, ta mang ngươi đi." Nam tử mặc áo xanh bối rối lấy tay chuyển vận nội lực cho nàng.

"Sư huynh, không cần lãng phí nội lực, mau dẫn Hiên nhi cùng Triệt nhi đi đi, chỉ cần bọn họ bình an vô sự, ta cũng chính là nhắm mắt được rồi." Nữ tử cố sức nói.

"Liên nhi, không cần từ bỏ, ta sẽ dẫn ngươi cùng đi." Nam nhân mặc áo xanh vẻ mặt đầy thống khổ.

"Sư huynh, kiếp này, Liên nhi phụ ngươi, nếu có kiếp sau, Liên nhi nhất định gả cho ngươi, Liên nhi đi trước rồi, xin nhờ ngươi." Nữ tử nhìn nam tử mặc áo trắng trẻ tuổi trong lòng ôm một đứa nhỏ, trong lúc đó đang khiêu chiến mười mấy hắc y nhân, đã muốn có chút lực bất tòng tâm, không chần chờ, đột nhiên tay đem kiếm trên ngực đâm vào.

Oa....... Một ngụm máu tươi từ trong miệng nàng phun ra, thân thể ngã vào nam tử đang đứng một bên, nhẹ nhàng hô một tiếng: "Hiên nhi." Đột nhiên hai mắt nhắm lại, tay nhẹ buông xuống......

"Liên nhi." Nam tử mặc áo xanh phát ra một tiếng hô bi thống.

"Sư phó, chúng ta mau đi." Nam tử mặc áo trắng ở một bên hô, hắn phải bảo vệ đứa nhỏ trong lòng, tuy rằng không có bị thương, nhưng quần áo trên người đã muốn tả tơi, có vẻ có chút chật vật.

Nam tử áo xanh đột nhiên xoay người, mâu quang phẫn nộ nhìn hắc y nhân, đột nhiên bên hông rút ra một thanh nhuyễn kiếm, cả người tản ra sát khí nồng đậm, phi thân đi trên không, nhuyễn kiếm tựa hướng bọn họ quét tới.

Nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ đứng ở một bên, chỉ nhìn thấy một đám hắc y nhân giữa một trận kiếm quang chớp động, thoắt đông thoắt tây, chợt trái chợt phải, khi như cầu vồng xuyên ngang, khi như cuồng phong thổi, theo sau chính là một tiếng kêu to sắc nhọn khiến người ta nổi da gà.

Nhuyễn kiếm trong tay nam tử áo xanh hạ xuống là lấy máu, lãnh khốc vô tình nhìn thi thể hắc y nhân, nam tử áo trắng khϊếp sợ nhìn hết thảy, rốt cục hiểu được vì cái gì trong chốn giang hồ gán cho sư phó danh hiệu Ma quân.

Thu hồi nhuyễn kiếm, từng bước tiêu sái đi lại, một tay ôm nữ tử, cùng nam tử bị thương, phi thân mà đi, phía sau nam tử mặc áo trắng ôm đứa nhỏ gắt gao đi theo.

.....................................

Vân Phi Tuyết tránh ở phía dưới vẫn không nhúc nhích, thân mình muốn lên men rồi, trong lòng thầm mắng:"Chết tiệt, hắn đang làm cái gì? Một chút động tĩnh cũng không có, nhưng cũng là không đi."

"Mẫu phi." Đau đớn kêu lên, con ngươi đen của Tiêu Nam Hiên chuyển thành màu đỏ cừu hận, bàn tay chậm rãi buông ra, thù của Mẫu phi đã sớm báo rồi, nhưng là nhiều năm như vậy, thù hận trong hắn không cách nào xóa bỏ.

Mẫu phi? Vân Phi Tuyết sửng sốt, nửa ngày rồi mới nhận ra thì ra là mẹ của hắn, trách không được hắn cung kính như thế, chính là rất trẻ, nói là muội muội của hắn, nàng cũng sẽ không chút hoài nghi.

Lại liếc mắt nhìn bức họa một cái nữa, Tiêu Nam Hiên mới xoay người rời đi.

Nhìn cước bộ của hắn đi ra cửa, Vân Phi Tuyết mới nhẹ nhàng thở ra, nàng sắp bị nghẹn chết rồi.

"Ai?" Tiêu Nam Hiên mới vừa đi ra khỏi gian phòng, chợt nghe đến bên trong truyền đến tiếng thở cực kỳ nhỏ, giận dữ hét, lập tức xoay người trở lại phòng, vừa rồi chính mình sơ suất quá, cư nhiên không có phát hiện có người tránh ở bên trong.

Vân Phi Tuyết tim lập tức nhảy lên đến cổ họng, không thể nào, tiếng hít thở rất nhỏ như vậy, hắn cũng có thể nghe được, nhưng là nàng còn may mắn, lần hai ngừng thở, vừa rồi lâu như vậy hắn cũng chưa phát hiện, hiện tại cũng có thể sẽ không phát hiện, lại đột nhiên thấy đôi giày quan kia càng lúc càng lại gần, lập tức đứng trước mặt nàng.

"Đi ra đây." Thanh âm tàn nhẫn lãnh khốc vang lên trên đỉnh đầu.

Vân Phi Tuyết vẫn là vẫn không nhúc nhích, trong lòng thầm nghĩ, có lẽ hắn chính là đang thử, tuy rằng khẳng định này có khả năng là rất nhỏ.

Tiêu Nam Hiên mâu quang hung hăng nhìn chằm chằm bàn thờ chờ động tĩnh của người đang bất động kia, phẫn nộ xốc khăn trải bàn lên, tay đã bắt ra được người trốn phía dưới.

"Buông ra." Vân Phi Tuyết lập tức bị hắn bắt ra, bị đau liền thoát ra khỏi cánh tay của hắn, tay nắm lấy cánh tay của chính mình..

"Là ngươi," Tiêu Nam Hiên mâu quang bán mị bắn ra nguy hiểm, lấy tay hung hăng kháp trụ cằm của nàng:"Ngươi lén lút tránh ở phía dưới làm gì? Không biết Mai viên là cấm địa sao? Cũng là ngươi muốn tìm cái chết?"

Trong lời nói của hắn đột nhiên nhắc nhở Vân Phi Tuyết, nàng dáng vẻ vô tội nhìn hắn: "Đây là cấm địa sao? Ta không biết, không ai cảnh báo ta, ta chỉ là lạc đường, không biết như thế nào đến nơi đây, cũng không có ai ngăn cản."

"Phải không? Thế vì sao lén lút tránh ở phía dưới?" Tiêu Nam Hiên cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không tin lời của nàng.

"Đó là bởi vì Vương phủ của ngươi ba gian hai đầu nháo loạn có thích khách, nghe được tiếng bước chân, ta có thể không trốn sao? Bằng không như thế nào chết oan cũng không biết." Vân Phi Tuyết trừng mắt liếc hắn một cái nói.

"Vân Phi Tuyết, ngươi có biết xâm phạm vào Mai Viên, phải nhận được trừng phạt thế nào không?" Tiêu Nam Hiên không biết nàng như thế nào tiến vào Mai Viên, đột nhiên nói.

"Tiêu Nam Hiên, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi cùng khổ hình và trừng phạt này sao? Chẳng qua, ta sẽ vì......." Vân Phi Tuyết đột nhiên tạm dừng nói tiếp, hỏi: "Hiện tại là triều đại gì?" Vấn đề này nàng giống như bỏ qua rồi.

"Hạo Quốc." Tiêu Nam Hiên nói, đây chính là do hắn một tay cải biến.

Hạo Quốc? Vân Phi Tuyết nhíu mày suy nghĩ, giống như không học qua trong lịch sử, bất quá, nàng không ở nơi này, mắt đẹp khẽ liếc: "Ta thật là thay dân chúng Hạo Quốc bi ai......." Chính là nói còn chưa dứt lời, đã bị hắn xen vào.

"Bi ai? Vân Phi Tuyết ngươi nói thử cho bổn vương nghe xem?" Tiêu Nam Hiên lãnh trào nhìn nàng, vài năm này, hắn đem cao thấp trong triều thống trị vững vàng, có thể nói là dân giàu nước mạnh.

"Chẳng lẽ không đúng sao? Ta đều nói rồi, ta là vào nhầm, cái gọi là người không biết vô tội, ngươi đường đường là một Vương gia lại không hiểu đạo lý đơn giản rõ rãng như vậy, nếu như vậy, ngươi còn cố ý muốn trừng phạt ta, chẳng phải đen trắng chẳng phân biệt được, thị phi không rõ, ngươi còn nghĩ cái gì thống trị thiên hạ, kia chẳng phải là án oan một đống, làm cho người ta giận mà không dám nói gì, này còn không phải dân chúng bi ai sao?" Vân Phi tuyết bĩu môi châm chọc nói.

"Ngươi như thế nào biết bổn vương tại triều đen trắng chẳng phân biệt được, thị phi không rõ?" Tiêu Nam Hiên lãnh trào , qua nhiều năm như vậy, hắn duy nhất học được một việc, chính là bình tĩnh, cho nên hắn có thể đem mỗi một chuyện đều xử lý làm cho người ta tâm phục khẩu phục, mà với nàng, chính là cố ý đi vào. [pé Aiz: Cố chấp thế ? Giận dai thế ? Khăng khăng mãi là sao, có mỗi cái Mai viên thôi mà ca cũng không cho tỷ vào là sao ?]

"Không có nghe nói qua một câu sao? Tùy tiện mà xem, ngươi ở Vương phủ của chính mình còn như thế, lại càng không muốn nói ở triều đường tại thượng." Vân Phi Tuyết liếc hắn một cái.

"Ha ha." Tiêu Nam Hiên đột nhiên cuồng tiếu trỗi dậy, sau đó mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm:"Vân Phi Tuyết, ngươi như thế nào nói nhiều như vậy? Đơn giản chính là muốn cho bổn vương buông tha ngươi."

"Ngươi cứ tùy tiện nghĩ, ta không thèm để ý, bất quá, có một việc ta rất muốn biết." Nàng thầm nghĩ hoàn thành nhắc nhở của Cổ Thần.

"Nói." Tiêu Nam Hiên lạnh lùng mở miệng.

"Ngươi không phải còn có hai Vương phi còn sống sao? Các nàng ở nơi nào?" Vân Phi Tuyết không có chút quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi.

"Ngươi quan tâm các nàng làm cái gì?" Tiêu Nam Hiên mâu trung hiện lên một tia cảnh giác, mang theo một tia nghi hoặc, nếu không phải nàng nhắc tới, chỉ sợ chính hắn đã quên rồi.

"Tùy tiện hỏi thôi, dù sao các nàng cũng giống như ta, còn có thể ở nơi này còn sống ở đây, còn thở, đã xem như may mắn rồi, cho nên ta rất ngạc nhiên thôi." Vân Phi Tuyết đánh mắt qua loa.

Ai ngờ Tiêu Nam Hiên khóe môi lại hơi hơi giương lên:"Vậy ngươi có thể không cần tò mò rồi, bởi vì các nàng đã chết."

"Đã chết?" Vân Phi tuyết chấn động:"Khi nào thì chết?" Tình báo của Cổ Thần khó có thể lầm.

"Đã quên, một vài người râu ria, bổn vương sẽ không nhớ." Tiêu Nam Hiên mâu quang sắc bén nhìn nàng chằm chằm, nàng đến tột cùng muốn làm gì?

Vân Phi Tuyết nổi giận đùng đùng trừng mắt nhìn hắn, một cái mạng sống trong mắt hắn lại chính là râu ria, không đúng, lời nói của hắn như thế nào có thể tin tưởng, bình tĩnh, bình tĩnh, sau đó làm vẻ mặt không sao cả: "Chết thì chết rồi đi." Nàng sẽ tự tìm ra chân tướng.

"Đi." Tiêu Nam Hiên đột nhiên giữ chặt nàng, hắn sẽ không cho người ta làm bẩn nơi ở của Mẫu phi.