" Đôi khi những kí ức đẹp nhất chính là những kí ức buồn nhất .... "
Phần 2 : Mihawk Dracule
Mihawk ngồi trầm mặt trên chiếc ghế sôpha màu nâu đã sờn , thanh Hắc Dạ được đặt cẩn thận lên chiếc bàn trước mặt . Đôi mắt sắc bén màu vàng lạnh lẽo không cảm xúc nhìn thanh kiếm .
Hắn ngồi im lặng một khoảng thời gian rất lâu , không hề di chuyển . Hắn không hề có một chút ý định nào muốn đứng dậy và luyện tập . Và khi hắn nhìn đến một khung ảnh , đôi mắt của hắn trở nên đầy sự phẫn nộ . Hắn ngay lập tức đứng dậy , tiến đến chỗ khung ảnh rồi cầm lên đập thẳng xuống dưới mặt đất . Những mảnh kính vỡ tan thành nhiều mảnh rồi vương vãi khắp nơi . Tiếng thở nặng nhọc của Mihawk vang lên khắp căn phòng .
" Tại sao ... ? " Mihawk lẩm bẩm , rồi từ trong đôi mắt sắt bén kia từ từ chảy xuống một giọt nước mắt .
" Haruto ... ngươi đã hứa ... " Mihawk nhìn xuống khung ảnh đã hoàn toàn bị phá vỡ .
" Haruki ... các ngươi đều nói dối ... "
" Ngươi là ai ? " Tiểu Mihawk nghiêm túc nhìn người con trai đứng trước mặt hắn . Mặc dù có vẻ như người con trai này còn nhỏ tuổi hơn hắn nhưng không hiểu sao hắn lại cảm giác thật nhỏ bé trước người đó .
" Ta ? " Người con trai mỉm cười nhìn hắn ." Ngươi có thể gọi ta là Sakumi Haruto hoặc ngắn gọn là Haruto ."
" Cái gì ? Tại sao lại có thể ? " Mihawk không thể tin nhìn thanh kiếm của chính mình nằm một bên , hai cánh tay run lên không ngừng . Haruto đứng trước mặt hắn với nụ cười nhạt , trên tay cầm lấy một nhánh cây .
" Không gì là không thể . Ngươi vẫn chưa nhìn hết những điều tuyệt vời của thế giới này đâu ." Haruto nói .
" Haruto ca ." Mihawk nhìn Haruto , nghiêm túc nói .
" Ta đây là nhỏ hơn ngươi . Ngươi tại sao lại gọi ta là ca ca được ? " Haruto nói .
" Nhưng ngươi đã nhìn thấy nhiều thứ và trải nghiệm nhiều thứ hơn ta . Ta vẫn cảm thấy gọi ngươi ca ca thì vẫn thích hợp hơn ." Mihawk nhỏ giọng giải thích . Kể từ khi gặp Haruto , hắn đã bắt đầu coi anh như một người thân .
" Được thôi , tuỳ ngươi ." Haruto nói , tay vỗ vỗ lên đầu của Mihakw .
" Mihawk , đây là em gái ta , Haruki ." Haruto nói , trước mặt hắn là một người con gái giống hệt với anh , nở nụ cười ấm áp như anh luôn làm với hắn .
" Rất vui được gặp ngươi , Mihawk . Ta là Sakumi Haruki , ngươi có thể gọi là Haruki ."
" Mihawk , ngươi giờ đây đã là một Đại Kiếm Hào mạnh mẽ rồi ." Haruto nhìn hắn , mỉm cười .
" Vẫn là nhờ các ngươi ." Mihawk lắc đầu nói .
" Nhưng không phải cũng là nhờ sự cố gắng của ngươi sao ? Ta chắc rằng ngươi sẽ sớm trở thành Đại Kiếm Hào mạnh nhất thế giới ! " Haruki nói , tay ôm lấy cổ của Mihawk .
" Ta sẽ cố gắng ."
" Mihawk , ngươi lại luyện tập ư ? "Haruki bĩu môi nói .
" Ta phải tiếp tục để có thể hoàn thành được ước mơ của ta ."
" Nhưng ngươi cũng phải nghỉ ngơi chứ ! "
" Mihawk , lại đây nào . Ngươi cũng nên nghỉ ngơi , hãy để cơ thể nghỉ ngơi đi ." Haruto nói , anh đem ra một chai rượu vang đỏ rồi đặt lên bàn , chậm rãi rót ra hai ly nhỏ .
" Tại sao lại không có phần của em ?! " Haruki bất mãn nói .
" Em vẫn còn nhỏ ."
" Không công bằng ! " Mihawk nhìn hai người mà trên môi dần hiện lên một nụ cười nhạt .
" Mihawk , ngươi ở lại đây chờ bọn ta trở về nhé ? " Haruki mỉm cười nhìn hắn , tay vỗ vỗ lên đầu Mihawk .
" Các ngươi thật sự phải làm như vậy ? " Mihawk khó có được lo lắng nói .
" Đương nhiên rồi . Đó chính là nguyện vọng của bọn ta ah ." Haruki gật đầu nói .
" Nhưng nó quá nguy hiểm . Những tên kia cũng không phải bù nhìn ." Mihawk nghiêm túc cùng căng thẳng nói , cố gắng thuyết phục hai người .
" Mihawk , bọn ta biết ngươi lo lắng điều gì . Nhưng để tất cả chúng ta đều có thể chung sống hạnh phúc thì cũng phải trả một cái giá chứ ? " Haruto nói .
" Cái giá ? Cái giá chính là cái chết của các ngươi ? " Mihawk cay độc nói nhưng hai người vẫn mỉm cười .
" Đúng vậy . Dù có giá có là cái chết đi nữa ." Haruto gật đầu .
" Nhưng điều mà các ngươi làm sẽ còn ý nghĩa gì nếu như các ngươi không còn ở đây với bọn ta ? "
" Các ngươi không cần lo . Nếu như bọn ta có chết thì vẫn sẽ có người duy trì sự cân bằng cho các ngươi ." Haruki nói .
" Ta không có ý - "
" Mihawk , ngươi không thể thay đổi được ý định của bọn ta . " Haruto nghiêm túc nói .
" .... Được rồi ."
" Mihawk , ngươi chỉ cần nhớ rằng bọn ta đều yêu các ngươi rất nhiều . " Haruki hôn lên trán hắn .
" Ta hình như nhớ rằng còn một chai rượu vang ở dưới hầm thì phải ? " Haruto cười nói .
" Lần này phải có phần của em đấy ! "
" Được rồi , sẽ có phần của em ."
" Tạm biệt Mihawk ."
" Nên nhớ bọn ta mãi mãi đều là người thân của ngươi ah ! "
" Mihawk , ta xin lỗi nhưng ... " Zoro đứng trước mặt hắn , cúi đầu .
" Bọn hắn ... "
" .... "
" Ngươi rời khỏi nơi này . Ta cần không gian yên tĩnh ."
" ... Được ."
" Các ngươi đều là những tên chết tiệt .... " Mihawk tức giận nói , cúi người xuống cầm lên bức ảnh .
Đó là bức ảnh mà ba người chụp chung . Haruki mỉm cười lớn , sự hạnh phúc được in đậm trong con mắt của cô . Haruto mỉm cười nhạt như thường nhưng ai cũng có thể thấy được rằng anh vui vẻ như thế nào . Bức ảnh này được chụp khi hắn cuối cùng cũng đạt được ước mơ của hắn , đó chính là kí ức đẹp nhất của hắn . Hắn nhớ đến những lần hai người chỉ dạy cho hắn , chăm sóc hắn ....
Và hắn sẽ không bao giờ có thể cảm nhận được những sự ấm áp cùng yêu thương đó bao giờ nữa ...
Vì họ đã đi rồi ... đem những kí ức đẹp nhất mà hắn trân trọng đều đem đi cả rồi ....
" Bởi vì ngươi biết rằng nó sẽ không bao giờ có thể xảy ra một lần nào nữa ... "