Hào Môn Diễm Thê

Chương 7-1

An Hàn mới không tin cái lý do này của hắn, cậu có chút sợ hãi tránh ở phía sau vị hôn phu, ánh mắt không dám nhìn tới Cố Thanh Vân, Cố Thanh Vân lại chủ động gọi cậu lại, "Tiểu Hàn làm sao vậy? Nhìn đến thúc cũng không nói lời nào?"

An Hàn kinh ngạc một chút, nhỏ giọng nói: "Con không có"

Cố Thanh Vân hướng trên mặt cậu nhìn lướt qua, nói với Cố Trạch Dương: "A Trạch đi pha giúp ta ly cà phê, phải làm thủ công."

Cố Trạch Dương vẻ mặt đau khổ, "Ba là cố ý lăn lộn con sao? Làm thủ công rất lâu."

An Hàn vội vàng nói: "Em, em cùng anh làm"

Cố Thanh Vân cong một chút khóe môi, "Tiểu Hàn ở lại chúng ta tâm sự."

Cố Thanh Vân trước kia cũng sẽ đơn độc tìm An Hàn nói chuyện, nhưng mà trước kia đều là trực tiếp nói chuyện, hỏi một chút tình huống gần nhất gì đó, Cố Trạch Dương đều đã quen, cũng không phát hiện ra manh mối gì, hắn vỗ vỗ mu bàn tay An Hàn, "Em bồi ba anh đi, anh đi pha cà phê."

Cố Trạch Dương vừa đi, không khí liền có vẻ ái muội lên, An Hàn cắn môi cúi đầu, thật sự không nghĩ cùng người nam nhân trước mặt này có giao tiếp gì.

Cố Thanh Vân nói: "Tới thư phòng nói đi."

An Hàn không chịu, đứng bất động tại chỗ, Cố Thanh Vân liền đến gần, phát ra một tiếng cười nhẹ, "Em là muốn ở chỗ này? Hửm?"

An Hàn hai chân giống như rót chì, cắn môi đi theo phía sau nam nhân, vừa mới bước vào thư phòng, cổ tay của cậu bị nam nhân nắm lấy nhanh chóng lôi kéo, cửa thư phòng đồng thời đóng lại, cậu cũng rơi vào trong lòng ngực nam nhân.

"Muốn trốn? Hửm?"

Cố Thanh Vân mỉa mai cười một tiếng, một bên ôm lấy eo, một bên dùng ngón tay nắm cằm cậu.

An Hàn trong ánh mắt kinh hoảng tràn ngập một tầng hơi nước, cậu hoảng loạn lắc đầu, "Con không có huhu Cố thúc thúc"

Cố Thanh Vân sắc mặt biến đổi, thanh âm đều mang theo một tia lạnh lẽo, "Kêu tôi cái gì?"

Xưng hô kia thật sự quá mức không có liêm sỉ, An Hàn thậm chí cũng không kêu Cố Trạch Dương như vậy。

Lại bị bách dùng cái xưng hô này kêu rất nhiều lần với nam nhân vốn nên kêu "Cha chồng", cậu chạm phải ánh mắt nam nhân, bị hung ác nham hiểm bên trong làm hoảng sợ, ánh mắt liền ngập nước, ngữ khí cũng mềm xuống, "Lão công"

Xưng hô này làm nam nhân sung sướиɠ nở nụ cười, "chuyện lúc trước trốn tôi tôi không so đo cùng em, nhưng mà về sau còn dám trốn tôi, em thử xem, tôi có thể uy hϊếp những thứ quan trọng khác của em ngoài A Trạch, biết không?"

An Hàn bị dọa ngây dại, một hồi lâu mới hiểu được hắn phỏng chừng chỉ cha mẹ của mình. Nghĩ đến cha mẹ, cậu cả trái tim đều quặn lại, sợ hãi làm cậu trở nên ngoan ngoãn, cậu gật gật đầu, "Đã biết."

Cố Thanh Vân tâm tình thoải mái ngồi ở thư phòng nghỉ ngơi trên sô pha, bình tĩnh nhìn cậu, "Hiện tại biết phải làm cái gì không?"

An Hàn toàn thân run rẩy một chút, trên mặt nháy mắt chồng chất một tia màu đỏ, cậu chậm rãi đi qua, thật cẩn thận khóa ngồi ở trên đùi nam nhân, do dự một chút, thò lại gần đưa lên miệng mình.

Cố Thanh Vân nhìn bộ dáng cậu chủ động nhào vào trong ngực, vốn dĩ du͙© vọиɠ còn có thể khắc chế ở trong nháy mắt bùng nổ ra, làm hắn có chút nhẫn nại không được.

Hắn chế trụ cái ót An Hàn, nhắm ngay đôi môi hồng nhuận hung hăng hôn lên.

"Ưm"

Khí vị quen thuộc xâm nhập đến, An Hàn cảm thấy thẹn cực kỳ, nhưng chờ thời điểm nam nhân đầu lưỡi tiến vào, cậu mới phát hiện thân thể cư nhiên nổi lên một tia khát vọng.

Cậu khắp người đều rất thích được nam nhân hôn môi, chờ thời điểm nam nhân hút lấy đầu lưỡi của cậu, cậu nhẫn nại không được mở miệng, thuận theo nụ hôn này.

Cố Thanh Vân hôn lão luyện hơn nhiều, so sánh với hai người trẻ tuổi, kỹ xảo hơn mười phần.

An Hàn đầu óc liền có chút choáng váng, cuối cùng còn vươn đầu lưỡi đón ý hùa theo nụ hôn này, tùy ý nam nhân hấp thụ nước bọt trong miệng, cùng hắn đầu lưỡi giao triền, thời điểm hắn bắt chước động tác giao hợp dùng đầu lưỡi ở khoang miệng mình thọc vào rút ra, thậm chí còn phối hợp mυ'ŧ đầu lưỡi kia.

"Ưm"

Cũng không biết hôn bao lâu mới tách ra, An Hàn mở to mắt, trong ánh mắt đã chứa đầy tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, Cố Thanh Vân ngón tay chui vào bên trong quần áo cậu, xoa bóp hai bên vυ', đem thịt vυ' mềm mại xoa đến biến hình.

"Ưm a"

An Hàn trong cổ họng nhịn không được tràn ra rêи ɾỉ, tiếng rêи ɾỉ quá mức ngọt nị phóng đãng, chính cậu nghe xong sắc mặt cũng nhịn không được đỏ lên, giữa đùi đã cọ xát đến địa phương ngạnh lên của nam nhân, cậu có chút thẹn thùng, rồi lại không dám trốn.

Cố Thanh Vân nhìn bờ môi của cậu bị mình mυ'ŧ đến càng đỏ tươi, du͙© vọиɠ tức khắc càng cực nóng, hắn nhìn chằm chằm đôi mắtAn Hàn, ngữ khí trầm thấp khàn khàn, "Tiểu Da^ʍ Phụ vẫn là ngọt như vậy."

Bị nam nhân liên tục gọi là "Tiểu Da^ʍ Phụ", An Hàn cảm thấy cảm thấy thẹn cực kỳ, nhưng lại không biết nên phản bác như thế nào, Cố Thanh Vân khẽ cười nói: "Bảo bối ngoan, đem áo vén lên đút lão công mυ'ŧ vυ' của em."

"Ưm A Trạch còn ở bên ngoài" An Hàn thấp thỏm bất an nhỏ giọng nhắc nhở.,

"Không sao, tôi dạy dỗ con trai rất tốt, biết thời điểm muốn đi vào phải gõ cửa."

Cố Thanh Vân nhẹ nhàng cười cười, "Nhưng mà không gõ cũng không sao, tôi kỳ thật còn rất hy vọng nó có thể trực tiếp nhìn đến."

An Hàn hoảng sợ, hoảng loạn lắc đầu, "Không thể"

"Cho nên em tốc độ liền nhanh một chút."

An Hàn bị dọa vội vàng run nhè nhẹ dùng ngón tay vén lên vạt áo mình, loã lồ ra một đôi vυ' nho nhỏ.

Cậu ở nhà cũng không dùng miếng dán đầṳ ѵú, núʍ ѵú bị nam nhân tùy ý đùa bỡn đã hoàn toàn đứng thẳng lên, đỏ tươi nhìn mê người cực kỳ.

An Hàn đem núʍ ѵú đưa đến bên môi nam nhân, nhìn hắn vươn đầu lưỡi liếʍ núʍ ѵú của mình, cảm giác thoải mái ở địa phương nam nhân liếʍ không ngừng lan tràn mở ra, làm cậu nhẫn nại không được hừ nhẹ ra tiếng.

"Thoải mái sao?"

"Thoải mái"

An Hàn nước mắt lưng tròng nhìn nam nhân an ủi vυ' cậu, hai viên đầṳ ѵú bị thay phiên liếʍ mυ'ŧ, đều lây dính nước miếng nam nhân, trở nên càng thêm dâʍ đãиɠ.

Nam nhân kỹ xảo xác thực rất tốt, chỉ là hút vυ' mà thôi, cũng đã mang cho cậu kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt, An Hàn thậm chí có thể cảm giác huyệt nhỏ bắt đầu trở nên ướŧ áŧ, l*и vừa lúc đè lên cự vật nam nhân đang bành trướng, làm cậu nhịn không được bắt đầu liên tưởng.

Thật muốn, thật muốn bị dươиɠ ѵậŧ nóng hầm hập cắm vào.

Cái ý niệm này vừa toát ra, An Hàn bị chính mình dọa sợ, trong cổ họng vô thức phát ra rêи ɾỉ, mông thậm chí còn nhẹ nhàng cọ xát một chút.

Động tác nhỏ của cậu không tránh được đôi mắt nam nhân, Cố Thanh Vân nhìn chằm chằm cậu, khóe môi lộ ra một tia sung sướиɠ tươi cười tới, "Tiểu Da^ʍ Phụ muốn?"

"Ưm không, không có" An Hàn hoảng loạn phủ nhận, cậu sao có thể thừa nhận? Thừa nhận cậu muốn cùng cha chồng lσạи ɭυâи?

Cố Thanh Vân cười một chút, cũng không vạch trần lời nói dối của cậu, mà là để cậu đứng lên, "Đem quần lột bỏ, để lão công yêu thương em."

An Hàn hoảng sợ, sắc mặt đều trắng, "Không phải không làm sao?"

Cậu hoảng loạn nhìn nhìn cửa bên kia, "Sẽ bị phát hiện, không cần"

"Em ngoan một chút, tôi bảo đảm sẽ không bị phát hiện."

Cố Thanh Vân dù bận vẫn ung dung nhìn cậu.

Nam nhân khí thế quá lớn, đầy mặt đều là tự tin, lời từ trong miệng hắn nói ra, phảng phất nói mặt trời mọc từ phía tây cũng làm người ta tin tưởng.

An Hàn nghĩ đằng nào cũng phải làm không bằng nhanh một chút tránh cho bị phát hiện, còn không bằng ngoan một chút, dù sao mặc kệ như thế nào, cậu đều phản kháng không được người nam nhân trước mặt này không phải sao?

Nhìn tiểu mỹ nhân ngoan ngoãn lại có điểm không tình nguyện đem quần lột ra, lộ ra một cặp chân dài trắng nõn thẳng tắp.

Cố Thanh Vân đôi mắt u ám lên, giữa hai chân du͙© vọиɠ càng thêm bành trướng bừng bừng phấn chấn, hồi lâu chưa phát tiết tìиɧ ɖu͙© đều bừng lên. Chờ nhìn đến tiểu mỹ nhân muốn cởϊ qυầи lót, Cố Thanh Vân ngăn cản động tác cậu.

"Như vậy được rồi, đem một chân đặt ở trên vai tôi."

Yêu cầu như vậy làm An Hàn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, chờ xác nhận nam nhân không phải nói giỡn, lúc sau cậu mới thật cẩn thận nâng lên một chân, đặt ở trên vai hắn, thân thể lại có chút mất đi cân bằng, nếu không phải nam nhân ôm lấy eo cậu, cậu đã ngã rồi.

"Rèn luyện còn chưa đủ, đôi tay đỡ lấy đầu tôi."

Cố Thanh Vân chế nhạo cười nói.

"A"

An Hàn không thể không đỡ lấy đầu của hắn, động tác như vậy, làm nam nhân mặt dán vào giữa đùi cậu đặc biệt gần, nếu không phải còn có một cái qυầи ɭóŧ che đậy, hô hấp nóng rực của nam nhân đều phun đến l*и cậu.

Cố Thanh Vân dùng ngón tay vỗ về chơi đùa giữa hai đùi cậu, dươиɠ ѵậŧ nhỏ đã hoàn toàn cương lên, đem vải dệt đỉnh ra một cái lều trại nhỏ, hắn khẽ cười nói:+

"Mềm dẻo không tính là đặc biệt tốt, nhưng mà rốt cuộc tuổi trẻ, tính dục tràn đầy, chỉ bị lão công hút vυ' liền cương lên sao?"