"Ưm"
Lần thứ hai bị nam nhân bắn vào trong, An Hàn quả thực xấu hổ muốn chết, trên dưới ba cái miệng đều hưởng qua mùi vị dươиɠ ѵậŧ nam nhân, thân thể đã phản bội bạn trai hoàn toàn.
An Hàn khóc đôi mắt đỏ ửng, đẩy nam nhân ra, cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ tuột ra ngoài, c̠úc̠ Ꮒσα thế nhưng còn có chút không muốn nhả.
Cậu vì cái suy nghĩ này mà cảm thấy hổ thẹn, vội vàng xuống giường, "Tôi...tôi phải đi"
Cố Thanh Vân cũng không ngăn cản cậu, chỉ nhìn cậu nhếch mông nhặt quần áo trên mặt đất lung tung mặc lên trên người, giữa đùi hai cái tiểu huyệt bị chơi đến sưng đỏ không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙ ra bên ngoài, tϊиɧ ɖϊ©h͙ quá nhiều theo đùi cậu chảy xuống, hình ảnh dâʍ ɭσạи đến cực điểm.
An Hàn run rẩy, quần áo cũng không biết mặc như thế nào, lung tung mặc vội, cũng không quay đầu lại vội vàng đi ra ngoài.
Cậu muốn chạy vào phòng ngủ nhanh chóng đi tắm rửa, đem dấu vết trên người rửa sạch sẽ, đang muốn vào phòng, liền nghe được dưới lầu vang lên tiếng chuông cửa, An Hàn toàn thân dừng lại, do dự một hồi, đại khái biết là Cố Trạch Dương đã trở lại, cậu không thể không đi xuống lầu mở cửa.
Trên đường xuống cậu đem quần áo mình sửa sang lại một chút, tận lực làm trên người nhìn không ra quá nhiều dấu vết mới đi mở cửa, ngoài cửa xác thật là Cố Trạch Dương, còn có một nam nhân cao lớn.
An Hàn sửng sốt một chút, Cố Trạch Dương sắc mặt đỏ bừng, hoàn toàn là một bộ dáng say rượu, nếu không phải bên cạnh nam nhân đỡ lấy hắn, hắn nhất định sẽ bởi vì đứng thẳng không xong mà té ngã trên đất.
"A Trạch uống say sao?"
An Hàn ngẩn người mới đi qua muốn hỗ trợ đỡ vị hôn phu, nam nhân cười nói: "Không cần đâu, cậu ấy quá nặng, em thân thể như vậy phỏng chừng cũng giúp không được. Xin lỗi, muộn như vậy còn quấy rầy, tôi tên Trịnh Tuân Nghiêu, là bạn A Trạch, em chắc là vị hôn phu của cậu ấy phải không?"
An Hàn gật gật đầu, "Vâng, tôi là An Hàn."
Trịnh Tuân Nghiêu cẩn thận nghiêm túc nhìn quét một vòng trên mặt cậu, trong ánh mắt hàm chứa ý cười nồng đậm, An Hàn ngẩng đầu cũng nghiêm túc nhìn y một chút, mới phát hiện y lớn lên phi thường anh tuấn, hình dáng rất sâu, đôi mắt cũng rất lớn, màu da trắng nõn.
An Hàn phát hiện tầm mắt y tựa hồ dừng ở trên ngực mình, vừa cúi đầu, mới phát hiện
áo sơmi mình bị kéo xuống vài nút thắt, lúc nãy mặc vội vàng, giờ phút này đứng một lát áo lại bị mở ra.
Lộ ra tảng lớn da thịt trắng nõn, mặt trên còn lưu mấy dấu vết màu đỏ, nhất định là Cố Thanh Vân ở thời điểm cậu không chú ý để lại.
An Hàn trong lòng quýnh lên, vội vàng cầm áo khép lại, sắc mặt xấu hổ đỏ bừng, cúi đầu tránh né nói: "Làm phiền anh rồi, giúp tôi đỡ anh ấy lên lầu."
"Không có gì, không cần khách khí."
Trịnh Tuân Nghiêu dễ dàng đem Cố Trạch Dương đưa lên lầu, y tựa hồ biết Cố Trạch Dương ở phòng nào, quen cửa quen nẻo đến cửa phòng, nhưng không có chủ động đi mở ra, mà là nhìn An Hàn, An Hàn vội vàng đi trước tiến lên đem cửa mở ra, "Anh đặt ở trên giường được rồi ạ."
Cố Trạch Dương uống say đến bất tỉnh nhân sự, bị Trịnh Tuân Nghiêu đặt ở trên giường, từ trong lỗ mũi phát ra vài tiếng hừ hừ, sau đó tê liệt ngủ say.
An Hàn đau lòng nhìn, thấy trên trán hắn đều là mồ hôi, vội vàng đi vào trong phòng tắm lấy khăn lông ra lau mồ hôi cho hắn, An Hàn ngồi quỳ ở mép giường, tư thế như vậy, vừa lúc nhếch mông về phía nam nhân xa lạ.
Cậu ở nhà thường mặc quần rộng, quần vải dệt rất mỏng, phía trước bị nam nhân bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào chưa chảy ra hết, lúc cậu đi lại mới bị đè ép ra ngoài, ướt đầy qυầи ɭóŧ, thấm ra cả quần ngoài, giữa đùi lộ ra một mảnh ướŧ áŧ ái muội.
Trịnh Tuân Nghiêu đứng ở phía sau, nhìn cái mông nhỏ tròn trịa lắc qua lắc lại, như là ở cố tình dụ dỗ.
Nơi đó bị ướt càng thấy thấy rõ hình dạng, một cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm đều không che được, đem y câu cả người khô nóng.
An Hàn một lòng chiếu cố bạn trai, dưới tình thế cấp bách, căn bản đã quên trong nhà còn nam nhân khác, cậu giúp Cố Trạch Dương lau mồ hôi trên mặt cùng trên cổ, đang muốn đi giặt khăn lông, cậu đột nhiên bị người ngăn chặn, mông chợt lạnh, quần nháy mắt bị người cởi ra hơn phân nửa.
An Hàn hoảng sợ, kêu một tiếng, quay đầu lại nhìn thấy Trịnh Tuân Nghiêu mang theo ánh mắt cân nhắc nhìn giữa đùi cậu, cậu mới hoảng hốt nhớ tới mình mới bị bắn vào trong, mà giữa đùi đều cảm thấy ướŧ áŧ, khẳng định đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun ra.
An Hàn cảm thấy thẹn lại sợ hãi, giãy giụa vài cái, nhưng không phải đối thủ của nam nhân cao lớn, cậu lại không dám đánh thức vị hôn phu, chỉ phải nhỏ giọng nói: "Anh làm cái gì vậy?"
Trịnh Tuân Nghiêu nhìn thoáng qua bạn tốt đang ngủ ở bên cạnh, nhẹ nhàng cười nói:
Tôi cùng A Trạch là bạn tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, vị hôn phu của cậu ta lại ở sau lưng ăn vụng, em cảm thấy tôi có nên nói cho cậu ta không?"
An Hàn nghe vậy, bị dọa cả người đều ngây ngốc, sắc mặt vốn hồng nhuận nháy mắt trở nên tái nhợt, huyết sắc không còn một mảnh, bị dọa ra nước mắt, "Không cần huhu cầu xin anh không cần tôi tôi không có ăn vụng"
Nam nhân đem cậu lật qua, tách ra hai chân cậu, hai cái nhục huyệt mới sử dụng đều biến thành màu đỏ tươi diễm lệ, huyệt khẩu còn dính tϊиɧ ɖϊ©h͙, cũng không biết bị nam nhân nào bắn bao nhiêu tϊиɧ ɖϊ©h͙ vào.
Trịnh Tuân Nghiêu cong cong khóe miệng, tiến đến bên tai An Hàn, thấp giọng nói:
"Cậu ấy ở cùng tôi uống rượu, em hai cái l*и da^ʍ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ là ở đâu có? Hửm? Còn không phải ăn vụng thì là cái gì?"
Y lại cười nhạo một tiếng, "Còn đem người đưa về trong nhà sao? Thật đúng là gan lớn, A Trạch nói em đơn thuần đáng yêu, tôi lại thấy em không có nơi nào đơn thuần, lá gan cũng quá lớn đi? Còn hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ liền dám đi mở cửa, nếu A Trạch không có uống say, trên người của em mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng như vậy, không phải là muốn bị phát hiện sao?"
An Hàn bị dọa nước mắt chảy ra, "Tôi không có huhu cầu anh không cần nói cho A Trạch bảo tôi làm gì cũng được huhu"
Cậu sợ hãi cực kỳ, chỉ có A Trạch không thể biết chuyện này, cậu không nghĩ muốn cùng Cố Trạch Dương chia tay, cậu yêu Cố Trạch Dương.
"Làm gì cũng có thể sao?"
Trịnh Tuân Nghiêu tựa hồ nghe được điều mình muốn, sung sướиɠ cười cười, y móc di động ra, "Tôi trước chụp lại chứng cứ."
Y nhắm ngay điện thoại vào An Hàn, ngón tay thon dài cố tình căng ra miệng l*и, làm màn ảnh có thể rõ ràng chụp đến l*и da^ʍ cùng c̠úc̠ Ꮒσα đang chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙, mới ấn xuống chụp ảnh, chụp vài bức, mới đem điện thoại lên.
Lại bị một nam nhân khác để lại chứng cứ, An Hàn quả thực muốn hỏng mất, bị nam nhân chạm vào thịt l*и không ngừng co rút lại, rõ ràng là khẩn trương, nhưng cho người ta một cảm giác ăn còn chưa no.
Trịnh Tuân Nghiêu nhìn l*и da^ʍ đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, cong cong khóe miệng, trong ánh mắt mang theo trào phúng, "Tuy rằng tôi rất muốn em, rất muốn thử xem người song tính là mùi vị gì, nhưng l*и bị nam nhân khác bắn quá bẩn, lần sau đi, lần sau rửa sạch sẽ một chút."
Y đem ngón tay dính tϊиɧ ɖϊ©h͙ đưa tới bên môi An Hàn, "Tiểu Da^ʍ Phụ, giúp tôi liếʍ sạch sẽ."
Bị nam nhân thứ hai gọi là Tiểu Da^ʍ Phụ, An Hàn cảm thấy thẹn cực kỳ, cậu lung tung mặc lại quần, nước mắt dưng dưng nhìn nam nhân, thấy y không có nói giỡn, mới nức nở một tiếng, nhút nhát sợ sệt vươn thịt lưỡi phấn nộn, liếʍ ngón tay kia.
Xúc cảm ướŧ áŧ từ địa phương bị liếʍ lan tràn mở ra, Trịnh Tuân Nghiêu làm như vậy, là do nổi lên tâm tư chơi đùa, chụp được ảnh, cũng là vì ngày sau hướng bạn tốt vạch trần gương mặt thật của vị hôn phu dâʍ đãиɠ của hắn.
Rốt cuộc cùng nhau lớn lên, y không có khả năng nhìn hắn nhảy hố lửa, nhưng thời điểm đầu lưỡi liếʍ lên, rõ ràng chỉ là nhẹ nhàng đυ.ng vào, lại đem tìиɧ ɖu͙© y hoàn toàn dâng lên.
Đầu lưỡi quá mức mê người, Trịnh Tuân Nghiêu giờ phút này lần đầu tiên nghiêm túc đánh giá người trước mặt, mới phát hiện cậu ngũ quan rất đẹp.
Da thịt trắng nõn tinh tế, trong ánh mắt ngập nước, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo một chút mị hoặc, cả người thế nhưng có vẻ vừa ngây thơ lại dâʍ đãиɠ, làm y thật sự nổi lên tâm tư muốn nếm thử.
An Hàn sợ hãi nam nhân thật sự sẽ nói cho Cố Trạch Dương, cho nên tỉ mỉ liếʍ ngón tay kia, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ tanh nồng liếʍ sạch.
Còn ngậm lấy ngón tay kia gắt gao liếʍ mυ'ŧ vài cái, mới nhút nhát sợ sệt buông ra miệng, nhỏ giọng dò hỏi: "Như vậy được chưa?"
Trịnh Tuân Nghiêu cười cười, cảm thụ được hạ thân sưng to, "được rồi."
Nam nhân rời đi, An Hàn mới nhẹ nhàng thở ra, đem cửa phòng ngủ khóa trái, chính mình vội vội vàng vàng đi tắm rửa một cái, đem hơi thở cha chồng trên người đều tẩy sạch.
Thời điểm cậu tẩy rửa đều rất thương tâm hối hận, lại có điểm lý giải không được, không rõ vì cái gì chính mình trở thành mục tiêu của hắn, đối phương sẽ chỉ chơi qua một lần, hay là về sau còn tiếp tục?
Hơn nữa chuyện này còn bị một nam nhân khác biết được, còn chụp được ảnh, y sẽ cho Cố Trạch Dương xem sao? Vẫn là chính mình nên thẳng thắn trước sẽ tốt hơn?
Dù sao cũng là cố thanh vân hạ dược cậu cậu mới thất thân, A Trạch có thể thông cảm cậu hay không?
Nếu là người khác, A Trạch khẳng định sẽ thông cảm cho cậu, nhưng đối phương là người cha mà hắn tôn kính, An Hàn biết vị hôn phu có bao nhiêu sùng bái với người cha này, nếu đến lúc đó yêu cầu lấy hay bỏ, hắn sẽ lựa chọn ai?
Tuyệt đối sẽ không lựa chọn chính mình đi?
An Hàn mâu thuẫn cực kỳ, toàn bộ buổi tối một bên chiếu cố say rượu bạn trai, một bên miên man suy nghĩ, cơ hồ cũng không ngủ.
Đến ngày hôm sau Cố Trạch Dương tỉnh, An Hàn vẫn là quyết định cái gì cũng đều không nói, cố thanh vân tựa hồ là đi công tác, này cũng làm cậu nhẹ nhàng thở ra, trên người dấu vết qua ngày hôm sau đều mất sạch sẽ, cũng không khiến vị hôn phu hoài nghi.
Nhưng qua vài ngày sau, Cố Trạch Dương nói với cậu muốn dẫn cậu đi gặp một người bạn tốt của hắn, An Hàn ước chừng biết hẳn là Trịnh Tuân Nghiêu, nhưng cậu cũng không thể cự tuyệt, rốt cuộc không có lý do gì.
Nhưng sau vài ngày, Cố Trạch Dương cái gì cũng không biết, chứng minh Trịnh Tuân Nghiêu thật sự không có đem việc kia nói cho hắn, lần này lại ăn cơm ban ngày, hẳn là không có việc gì đi?
An Hàn thấp thỏm, bọn họ đến quán Quảng Đông ăn, bởi vì An Hàn không ăn cay, địa điểm là Cố Trạch Dương chọn, bao một phòng nhỏ, tới ngồi không lâu, Trịnh Tuân Nghiêu liền đến.
Cố Trạch Dương giới thiệu hai người với nhau, Trịnh Tuân Nghiêu nhìn An Hàn, trong ánh mắt hàm chứa thâm ý, tươi cười đầy mặt nói:"Thật ra chúng ta ngày đó đã gặp mặt, A Trạch, chính là hôm cậu say rượu đó. An tiên sinh, cậu nói có phải hay không?"
Cố Trạch Dương cười nói:"A, mình chút nữa đã quên, ngày đó là cậu đưa mình trở về, nhưnh mà mình uống quá nhiều, cái gì cũng không nhớ rõ. Đừng gọi là An tiên sinh, kêu Hàn Hàn là được, Hàn Hàn, cậu ấy là bạn từ nhỏ của anh, em xem cậu ấy có phải không giống người Trung Quốc mấy? Cậu ta là tên hỗn hợp gen, ông cậu ấy là người nước Đức, bà là người Trung Quốc, ba cậu ta giống người Trung Quốc, tới hắn lại không giống. Nhưng anh cũng rất hâm mộ, cậu ấy từ nhỏ được khen đẹp, anh cũng rất đẹp trai, chính là đứng cạnh cậu ta, liền không đẹp trai bằng."
An Hàn không có tâm tư nghe, ánh mắt nam nhân quá nóng, Cố Trạch Dương nhìn không ra, cậu lại có thể rõ ràng cảm nhận được, cảm thấy ánh mắt kia như muốn xuyên hai lỗ trên người mình.
Cậu miễn cưỡng cười cười, ứng hòa vài câu, Cố Trạch Dương lại nói:
"Cậu ấy lúc trước ra ngoại quốc ở mấy năm, sáu tháng cuối năm rốt cuộc cũng muốn trở về, ở cạnh phòng trường đại học của chúng ta, về sau có thể cùng nhau chơi."
Trịnh Tuân Nghiêu ý vị thâm trường cười cười, "Đúng vậy, về sau có thể cùng nhau chơi."
Từ "Chơi" y nói đặc biệt nhấn mạnh, kí©ɧ ŧɧí©ɧ An Hàn người run run, trong ánh mắt đều dần hiện ra hoảng sợ. Đồ ăn được bưng lên, ba người từ từ ăn, Trịnh Tuân Nghiêu cười nói:
"Mình không có nghĩ đến cậu lại nhanh như vậy liền đính hôn, rất tò mò ai có thể bắt giữ tâm cậu, hiện tại thấy được Hàn Hàn, cảm thấy quả nhiên không tồi."
Cố Trạch Dương tươi cười xán lạn nói: "Đúng không? Mình xem như nhặt được bảo bối, nếu mình không đến sớm, em ấy đã bị người khác đoạt đi rồi."
An Hàn sắc mặt đỏ lên, có chút ngượng ngùng kéo nhẹ áo hắn, Cố Trạch Dương thuận thế hướng trên môi cậu hôn một cái, "Lại không có người ngoài, đừng thẹn thùng."
An Hàn hướng Trịnh Tuân Nghiêu nhìn thoáng qua, lại cúi đầu. Cố Trạch Dương nhìn phản ứng của cậu, nở nụ cười, "Hàn Hàn rất dễ dàng thẹn thùng, nhưng ở chung lâu rồi thì tốt thôi."
Trịnh Tuân Nghiêu cười cười.
An Hàn ăn không vô, đứng ngồi không yên trong chốc lát, liền lấy cớ muốn đi WC, ra ngoài cậu mới thoáng thở hắt ra.
Cậu không biết nam nhân kia có mục đích gì, nhưng khẳng định không đơn giản, trông ánh mắt y nhìn cậu, cùng cố thanh vân giống nhau, chẳng lẽ...
An Hàn chậm rãi đi vào WC, mới vừa mở cửa một gian nhỏ, phía sau đột nhiên một người đem cậu đẩy vào bên trong, khiến cậu lảo đảo, nếu không phải có cánh tay kịp đõ, cậu đã ngã xuống đất.
Cửa wc bị đóng lại, hơi thở nam nhân xa lạ xâm nhập lại đây, An Hàn bản năng dùng khuỷu tay chọc ra phía sau, âm thanh phía sau vang lên làm cậu dừng động tác.
"Là tôi."
Trịnh Tuân Nghiêu nhẹ nhàng cười cười, hướng bên tai cậu thổi khí.
An Hàn toàn thân căng chặt lên, môi đều có chút run rẩy, "Anh anh muốn làm cái gì?"
Trịnh Tuân Nghiêu cười nói: "Tới thu một chút lợi ích."
"Cái gì?"
An Hàn trực giác không tốt, nhưng lại không thể tránh thoát.
"Đương nhiên là lợi ích giúp em che giấu."
Trịnh Tuân Nghiêu đã kéo khoá quần mình xuống, không biết vì cái gì, y vừa thấy người này ngồi đối diện mình, đỏ mặt cúi đầu có ý định tránh né mình, cả người đều rất hưng phấn.
Phải biết rằng y trước kia tính cách lãnh đạm, cho dù mỹ nữ cởi hết quần áo đứng ở trước mặt õng ẹo tạo dáng y đều không có phản ứng, y còn tưởng rằng mình không thể cương, nếu không phải một năm cũng có lấy vài lần thủ da^ʍ.
Nhưng trước mặt người này mình không lúc nào là không bị khơi dậy tìиɧ ɖu͙©, chỉ là nhìn cậu, nghe được cậu nói chuyện, dưới háng dươиɠ ѵậŧ liền trướng có chút đau.
Y gấp không chờ nổi lấy ra dươиɠ ѵậŧ, đè An Hàn áp dưới háng mình, mệnh lệnh nói: "A Trạch đi tiếp điện thoại, nếu muốn cậu ấy không phát hiện, trước giúp tôi khẩu giao một lần."
"A"
An Hàn khϊếp sợ mở to hai mắt nhìn, trước mặt cây dươиɠ ѵậŧ kia thô to cực kỳ, một chút cũng không thua cố thanh vân, nhan sắc lại non hơn một chút, dươиɠ ѵậŧ nổi đầy gân xanh, có chút cong, đang tản ra một cổ hương vị tanh nồng.
Trịnh Tuân Nghiêu nhìn cậu bất động, gợi lên khóe miệng mỉa mai cười cười, "Không muốn sao? Muốn đem ảnh chụp kia cho A Trạch nhìn xem sao?"
Y nói xong móc ra di động, click mở album, đem ảnh chụp đến trước mặt An Hàn.
"Không, không cần tôi liếʍ, cầu xin anh"
An Hàn muốn khóc ra, màn hình hiển thị tiểu huyệt hàm chứa tϊиɧ ɖϊ©h͙ , cậu vội vội vàng vàng vươn đầu lưỡi, liếʍ lên cây dươиɠ ѵậŧ thô to.
"Ha"
Dươиɠ ѵậŧ bị liếʍ mang đến kɧoáı ©ảʍ lan ra cả người, Trịnh Tuân Nghiêu thoải mái cực kỳ, ngón tay mở ra cameras, quay chụp hình ảnh An Hàn khẩu giao cho mình.
Đầu lưỡi đỏ tươi mang theo nước bọt, một chút một chút liếʍ dươиɠ ѵậŧ y, từ gốc dươиɠ ѵậŧ liếʍ lên qυყ đầυ, còn sẽ biến hóa góc độ đem cả cây dươиɠ ѵậŧ đều liếʍ ướt.
Cậu khuôn mặt xinh đẹp, cả khuôn mặt đều rất nhỏ, dươиɠ ѵậŧ thô to làm mặt cậu càng có vẻ non nớt, Trịnh Tuân Nghiêu chỉ nhìn hình ảnh tình sắc này, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại lớn thêm một vòng, y thấp giọng nói:
"Không hổ là Tiểu Da^ʍ Phụ thích yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, quả nhiên sẽ liếʍ dươиɠ ѵậŧ, bình thường cũng hầu hạ A Trạch như vậy sao?"
An Hàn bởi vì khẩn trương và thẹn, lông mi đều dính nước, nghe vậy nâng mắt lên nhút nhát sợ sệt nhìn y, nhỏ giọng nói: "không có"
Cậu nói xong tiếp tục liếʍ cây dươиɠ ѵậŧ thô to kia.
Trịnh Tuân Nghiêu cười nhẹ nói: "Là bị nam nhân khác dạy dỗ sao? Lưỡi da^ʍ liếʍ thật sướиɠ, ha, nguyên cây dươиɠ ѵậŧ đều bị em liếʍ ướt rồi, ăn ngon không?"
An Hàn toàn thân run rẩy một chút, định nói không thể ăn, nhưng nghĩ đến cố thanh vân đã dạy dỗ , do dự một chút, vẫn là chỉ có thể nhỏ giọng nói: "Ăn ngon"
"Tiểu Da^ʍ Phụ! hiện tại đem dươиɠ ѵậŧ em thích ăn nhất ngậm vào trong miệng, tôi muốn ȶᏂασ miệng em."
Trịnh Tuân Nghiêu có chút vội vàng ra lệnh nói.
"Ưm quá lớn"
An Hàn không biết mình có thể nuốt vào hay không, nhưng vẫn ủy ủy khuất khuất mở miệng, đem qυყ đầυ nam nhân hướng bên trong nuốt.
Cậu đã có một lần kinh nghiệm, lần này thuần thục hơn nhiều.
Thời điểm dươиɠ ѵậŧ được cái miệng nóng ướt bao bọc , nam nhân cả người hưng phấn cực kỳ, có chút gấp không chờ nổi đĩnh động eo cắm vào trong cổ họng cậu.
"A không" An Hàn hàm hồ phản kháng một chút, miệng nháy mắt bị cự vật căng ra, làm cậu căn bản nói không ra lời.
"Thật da^ʍ, trong miệng Tiểu Da^ʍ Phụ thoải mái quá, có thể ăn cả cây đi?"
Trịnh Tuân Nghiêu hưng phấn đem điện thoại đặt ở một bên, giữ trụ đầu An Hàn, đĩnh động eo một chút một chút ȶᏂασ vào trong miệng cậu.
An Hàn bị bắt há to miệng, nước miếng quá nhiều căn bản giữ không được, bị làm phun tung toé trên sàn nhà, yết hầu bị đánh sâu vào làm cậu cảm thấy ghê tởm muốn phun ra, nhưng bởi vì bị y giữ đầu phun không ra được, khuôn mặt xinh đẹp đều bị nghẹn đỏ bừng.
"Thật thoải mái, toàn bộ đút cho em, hô."
Trịnh Tuân Nghiêu động tác rất là thô bạo, dùng sức một cái, qυყ đầυ rốt cuộc phá ra yết hầu, trực tiếp cắm vào bên trong yết hầu, An Hàn mở to hai mắt nhìn, nhìn chằm chằm một đoạn dươиɠ ѵậŧ dài biến mất ở đôi môi mình, yết hầu có cảm giác bị căng trướng.
"Sướиɠ quá, miệng Tiểu Da^ʍ Phụ sao lại sướиɠ như vậy."
Trịnh Tuân Nghiêu thoải mái cực kỳ, An Hàn yết hầu sẽ tự động co rút lại hút kẹp, đem đại dươиɠ ѵậŧ y bọc gắt gao, thoải mái làm da đầu y có chút tê dại.
"Ưm ưm"
An Hàn miệng hoàn toàn nuốt vào cây dươиɠ ѵậŧ kia, mặt đều bị nghẹn đỏ bừng, nước mắt nước mũi nước miếng đều khống chế không được chảy ra.
Nhưng biểu tình như vậy làm nam nhân càng hưng phấn, không quan tâm đĩnh động eo thọc vào rút ra trong miệng cậu, chỉ làm vài cái liền phát ra tiếng nước da^ʍ mĩ.
"Thật thoải mái, thật muốn làm chết em Tiểu Da^ʍ Phụ thích yêu đương vụиɠ ŧяộʍ, hô, miệng thật chặt thật nóng, toàn bộ đút cho em, đem đại dươиɠ ѵậŧ em yêu nhất cho em."
Trong WC người đến người đi, hai người ở cách gian dâʍ ɭσạи, một người cảm thấy hưng phấn muốn chết, một ngừoi lại cảm thấy thẹn muốn chết.
An Hàn thần trí có chút mơ hồ, trong lỗ mũi ngửi đều là hương vị trên người nam nhân, dịch nhầy tanh nồng trên tuyến tiền liệt làm cậu có chút mê muội.
Rõ ràng phải cảm thấy thống khổ, nhưng giữa đùi lại bắt đầu ướŧ áŧ, l*и da^ʍ bị khai bao ào ạt ra nước da^ʍ, thịt non co rút lại, phản ứng như vậy làm cậu sợ hãi.
Trịnh Tuân Nghiêu cũng không có kiên trì lâu, dưới kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá mức mãnh liệt, hung hăng thọc vào rút ra mấy chục cái, y thấp giọng nói:
"Muốn bắn, toàn bộ bắn cho em Tiểu Da^ʍ Phụ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ ca ca ăn hết, biết không?"
"Ưm"
An Hàn đáp lại là yết hầu kịch liệt co rút vài cái, kẹp Trịnh Tuân Nghiêu không nhịn được, đem dươиɠ ѵậŧ để ở chỗ sâu nhất trong yết hầu bắt đầu bắn tinh, từng cỗ từng cỗ tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn theo thực quản bắn vào trong bụng cậu, còn có vài cổ bị y rút ra ngoài, bắn trên mặt An Hàn.
"Khụ"
Trong miệng nhấm nháp vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ nồng đậm , An Hàn cảm thấy thẹn cực kỳ, thân thể không thể hiểu được sao lại cảm thấy hưng phấn, đầu lưỡi thế nhưng không cầm được liếʍ bên ngoài dươиɠ ѵậŧ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ dính trên môi liếʍ vào miệng, đem chúng nó nuốt xuống.
"Hoá ra là Tiểu Da^ʍ Phụ thích uống tϊиɧ ɖϊ©h͙ đàn ông."
Trịnh Tuân Nghiêu bị cậu kí©ɧ ŧɧí©ɧ càng thêm hưng phấn, nhưng cũng biết thời cơ chưa tới, chỉ có thể dùng ngón tay đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt quét bôi lên môi cậu, "Nuốt vào."
An Hàn ngoan ngoãn vươn đầu lưỡi, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ của y liếʍ vào nuốt sạch sẽ, cậu càng ngoan ngoãn, ở trong mắt nam nhân lại càng là dâʍ đãиɠ, đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ toàn bộ ăn xong, Trịnh Tuân Nghiêu có chút tức giận đem quần vào, "Tiểu Da^ʍ Phụ!"
An Hàn sắc mặt đỏ lên, cắn cắn môi, giữa đùi da^ʍ huyệt lại hung hăng co rút lại vài cái, phun ra vài cổ nước da^ʍ.