Mất Trí Nhớ

Chương 11: “Là tôi dụ dỗ cậu mới đúng”

“Cậu đã đọc nội dung chưa?” Dương Chi nghiêng đầu, có chút khó hiểu.

“Chuyện này trước đây đã từng xảy ra.” Giọng nói của Lục Mạch nghe không ra được cảm xúc nào.

Dương Chi biết cậu đang nói tới chuyện trước khi trùng sinh, cho dù bây giờ cô vẫn chưa nhớ ra.

“Đưa điện thoại cho tôi, nếu đã bôi nhọ tôi thì tôi không thể không đọc được.” Dương Chi nói.

Trước giờ cô không phải người luôn chọn cách trốn tránh, và không phải ai cũng đủ tư cách bôi nhọ cô.

Lục Mạch cũng biết mình không khuyên được Dương Chi, khi gặp vấn đề cô sẽ tự đối mặt giải quyết nó.

Lúc Dương Chi đọc xong bài đăng, Ôn Đào theo định vị tìm thấy cô, thấy Lục Mạch ở đó, cảm thấy dạ dày hơi đau, có thể do ăn thức ăn cho chó nhiều.

“Cậu đọc chưa?” Ôn Đào dời mắt nhìn về phía Dương Chi, hỏi.

“Tớ đọc rồi.” Dương Chi hơi mím môi, thật ra cô không ngại chuyện bị tung tin bôi nhọ.

Nhưng trong bài đăng này, Lục Mạch, Trịnh Nghiệp Duy và Ôn Đào đều bị kéo vào; thậm chí, ngay cả việc cô dọn ra khỏi ký túc xá cũng bị đồn đoán rằng cô sống cùng với một người đàn ông.

“Bài đăng nói rằng tôi quyến rũ cậu.” Dương Chi thực sự cảm thấy không thể lý giải được, người khác làm sao có thể nói cô quyến rũ Lục Mạch? Rõ ràng là cô không chủ động làm gì cậu, tội danh này thật thua thiệt cho cô.

Lục Mạch cũng cười, “Là tôi dụ dỗ cậu mới đúng.”

Dương Chi trợn mắt, không để ý tới lời nói của Lục Mạch.

Ôn Đào đứng ở một bên, tận lực cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại của mình, thức ăn cho chó hôm nay quá nhiều, không chịu nổi.

“Thậm chí còn nói tớ ngủ với nhiều người đàn ông”. Dương Chi thực sự không muốn phát biểu ý kiến

nào, đừng nói tới việc cô chưa từng yêu đương bao giờ, dựa vào cái gì mà dám nói cô ngủ với nhiều người???

Nghĩ đến việc ai đó đang ác ý bịa đặt, cả người Dương Chi run lên.

Tưởng tượng ra điều gì đó khó coi, Dương Chi run run.

Đối với lời bịa đặt này, Lục Mạch cười lạnh một tiếng.

Bài đăng này hơi khác so với bài đăng bôi nhọ ác ý về Dương kiếp trước, rõ ràng là không có đủ thời gian để hoàn thiện một lời nói dối như vậy nên phần lớn nội dung đều là suy đoán.

Bài đăng mà anh từng thấy thậm chí còn có bức ảnh P ác ý chụp Dương Chi đang nằm trên giường với nhiều người đàn ông khác nhau, nhưng hầu hết mọi người trong trường đều cảm thấy rằng họ đang gặm nhấm một câu chuyện bát quái lớn và cũng sẽ không suy nghĩ ý đồ xấu của P.

Mà lúc ấy, cậu với Dương Chi là người xa lạ, nghe xong chuyện cũng không để tâm tới, sau này chỉ biết người tung những tin đồn tên là Củng Hạ, vì theo đuổi không có kết quả nên ghi hận trong lòng.

Cậu cho rằng Dương Chi sẽ không sống nổi khi gặp phải chuyện như này, nhưng bây giờ nhìn Dương Chi, cậu mới giật mình nhận ra, cô vẫn kiên cường hơn cậu tưởng rất nhiều.

“Gần đây cậu có tiếp xúc với Củng Hạ không?” Lục Mạch hỏi.

“Củng Hạ là ai?” Dương Chi mơ hồ nói.

“Người mà cậu tát.” Lục Mạch nói.

“Ồ, cậu ta tên là Củng Hạ sao.” Dương Chi thật sự không biết tên nam sinh kia, “Tôi không tiếp xúc với cậu ta.”

“Cậu ta đến tìm cậu không?” Lục Mạch tiếp tục hỏi.

“Cũng không có.” Dương Chi suy nghĩ lại, “Ý cậu là chuyện này có liên quan đến cậu ta? Cậu ta có âm mưu gì sao?”

“Thu lại suy nghĩ của cậu đi.” Lục Mạch xoa đầu Dương Chi, “Không ngờ đến cậu ta vì bị cậu tát mà ghi hận đến tận bây giờ.”

“Đó là lỗi của tôi.” Dương Chi biết rằng không thể đổ lỗi cho người khác, nghĩ đến cô đã muốn tự đánh vào đầu mình.

“Không, do trong tiềm thức cậu đã biết cậu ta từng đã hại mình, Dương Chi, tôi đã nói rồi, sớm muộn gì cậu cũng sẽ nhớ ra thôi.” Tay Lục Mạch bị Dương Chi đánh nhẹ một cái, chỉ khẽ cười rồi nói tiếp.

“Chúng ta không nên thương lượng xem xử lý chuyện bài viết ra sao à?” Ôn Đào ở một bên yên lặng hỏi.

“Ồ, so với chuyện đó thì tớ nghĩ nên đi tìm Trịnh Nghiệp Duy trước.” Dương Chi đột nhiên nhớ tới, “Chỉ sợ nếu như cậu ấy đọc được bài viết này sẽ tìm người ta treo lên đánh mất.”

“Vậy không phải là tốt quá sao?” Ôn Đào tỏ vẻ, “Treo lên đánh còn nhẹ.”

“Tớ mà không có mặt ở đó xem thì thật đáng tiếc.” Dương Chi liếʍ môi, trước nay cô vẫn là người sòng phẳng, người phạm ta ta không phạm người. Nhưng tất nhiên cô cũng sẽ không bỏ qua cho loại người chủ động gây chuyện với mình.

Lúc tìm đến Trịnh Nghiệp Duy, cậu ấy đang trong quán Internet.

Nhìn thấy Dương Chi tới cùng với hai người, cậu cũng hơi bối rối, cậu buông con chuột trong tay xuống, chào bạn của mình rồi mới ra ngoài.

“Sao cậu tìm đến đây?” Ánh mắt Trịnh Nghiệp Duy đảo qua Dương Chi và Ôn Đào, và dừng lại trên người Lục Mạch, “Đây là?”

“Lục Mạch.” Lục Mạch đưa tay và giới thiệu tên mình, “Xin chào.”

Trịnh Nghiệp Duy xoa tay lên quần áo trước khi bắt tay cậu, “Trịnh Nghiệp Duy, ngại quá, dùng chuột quán nét nên tôi sợ tay bẩn.”

“Không sao cả.” Lục Mạch cười lễ phép.

Dương Chi giới thiệu với Trịnh Nghiệp Duy, “Lục Mạch là bạn cùng lớp của chúng ta.”

Khi nghe giới thiệu chỉ là bạn cùng lớp, đôi mắt Lục Mạch tối sầm lại không nói gì.

Dương Chi tiếp tục giới thiệu với Lục Mạch,”Trịnh Nghiệp Duy, bạn thân của tôi cùng lớn lên từ nhỏ.”

Trịnh Nghiệp Duy không bỏ qua ánh mắt u ám của Lục Mạch vừa rồi, cậu liếc nhìn Dương Chi bên cạnh mình, sau đó tình cờ bắt gặp ánh mắt của Lục Mạch.

Lục Mạch chỉ cười nhẹ.

Trịnh Nghiệp Duy thu lại ý cười, cúi đầu hỏi Dương Chi, “Cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cho cậu xem một bài viết.” Dương Chi tìm bài đăng trên diễn đàn của trường đưa cho cậu xem.

Lúc đầu Trịnh Nghiệp Duy còn tưởng có gì hay, nháy mắt nhìn chủ đề của bài đăng, ánh mắt trầm xuống, cuối cùng còn suýt đánh rơi chiếc điện thoại trên tay.

“F*ck.” Buộc miệng nói câu chửi thề, Trịnh Nghiệp Duy đưa điện thoại nhét vào tay Dương Chi, nổi cơ bắp nói,”Tớ đi tìm thằng khốn này, phải đánh nó đến gãy răng!”

“Cậu biết ai mà tìm?” Trịnh Nghiệp Duy vừa bước một bước lập tức bị Ôn Đào kéo lại.

“Không chỉ có một người, có hai ID đăng bài, đêm nay tôi sẽ tra ra đó là ai, ngày mai sẽ nói cho các cậu biết.” Lục Mạch kéo tay áo lên, nói.

“Điều tra được sao?” Dương Chi có chút tò mò, “Chẳng lẽ cậu còn là một hacker?”

“Nghĩ gì thế?” Lục Mạch bật cười, búng nhẹ lên trán Dương Chi, “Quen một người bạn hiểu biết về cái này, về thôi, thời gian không còn sớm nữa.”

“Trịnh Nghiệp Duy. cậu đừng tùy tiện đi tìm người ta, đừng đánh nhau, nhỡ cậu đánh người ta bị thương thì cũng tiêu đời rồi.” Dương Chi vẫy tay tạm biệt Trịnh Nghiệp Duy, “Hẹn ngày mai gặp lại.”

Lục Mạch gọi xe, ba người họ cùng lên xe và rời đi.

Trịnh Nghiệp Duy đột nhiên muốn hút điếu thuốc, móc túi ra, cuối cùng tìm được một viên kẹo sữa.

Nhìn bao bì kẹo sữa, Trịnh Nghiệp Duy sửng sốt một hồi lâu, sau đó xé bao bì ra, kẹo sữa tan chảy ngọt ngào trong miệng, nhưng vẫn không giảm bớt được chút buồn bực của cậu.

Lục Mạch thích Dương Chi, vốn cậu cũng không quan tâm đến chuyện này, bởi vì càng ngày càng có nhiều người thích cô ấy, điều khiến cậu buồn là cô lại không có kháng cự cách tiếp cận của cậu ta.

Cậu hiểu điều này chứng tỏ cái gì, Lục Mạch đang từng bước tiến vào trái tim Dương Chi, muốn chiếm một chỗ, thậm chí còn bá đạo muốn thống trị cả trái tim đó.

Thấp giọng chửi thề một câu, Trịnh Nghiệp Duy ném vỏ kẹo sữa vào thùng rác ở cửa, rồi quay lại quán nét.

Sau khi Lục Mạch về nhà, Tiểu Hoa Chi đứng dậy, một đường meo meo, như thể lên án cậu về muộn.

“Đói sao?” Lục Mạch bế Tiểu Hoa Chi dậy, đổi dép lê đi tới, nhìn bát ăn cho mèo còn non nửa thức ăn, chỉ nở nụ cười, “Ăn kiêng?”

Ôm Tiểu Hoa Chi nằm trên sô pha, Lục Mạch xoa lông mày, ngón tay gãi gãi cằm Tiểu Hoa Chi, lẩm bẩm nói, “Nếu Dương Chi dính lấy tao như mày thì tốt rồi.”

Nghĩ tới điều này Lục Mạch bật cười, đây không phải là chuyện sớm hay muộn sao, mình gấp gáp làm gì?

Đặt Tiểu Hoa Chi sang một bên để nó tự chơi, Lục Mạch lấy điện thoại di động ra và bấm gọi dãy số có ghi tên Quý Nhiễm.

Điện thoại reo một lúc đã được kết nối.

“Xin chào.” Giọng bên kia có chút khàn khàn, giống như đã lâu không mở miệng nói chuyện.

“Quý Nhiễm.” Lục Mạch hơi nhíu mày, “Giọng anh bị sao vậy?”

Quý Nhiễm ho khan hai tiếng, lại hắng giọng một tiếng, tiếp đó là một giọng nói trong trẻo truyền tới, “Lục Mạch? Cậu có việc gì mà gọi cho anh vậy?”

“Hỏi cổ họng của anh bị sao vậy.” Lục Mạch nhíu mày.

Quý Nhiễm lại ho khan một tiếng, che giấu sự bối rối, “Tối hôm qua anh la hét dữ dội quá.”

“…” Lục Mạch trầm mặc một hồi, “Tìm anh để nhờ giúp một việc, điều tra giúp tôi một vài người.”

Nhận thức được sự im lặng kỳ lạ của Lục Mạch, Quý Nhiễm đột nhiên bật cười, “Ha ha, cậu cũng biết tìm đúng người đấy, hôm qua đi xem concert nên bị vỡ giọng, còn nữa, là ai mà khiến cậu phải nhờ tới anh điều tra giúp thế, vậy là cậu nợ anh một ân huệ rồi đó.”

Xoa xoa mi tâm, Lục Mạch cảm thấy Quý Nhiễm thực sự rất phiền, “Cút.”

“?” Đầu Quý Nhiễm như nghe được điều gì ngạc nhiên. Lập tức đứng lên hô, “Cậu vừa nói anh cút đúng không, trời ạ, cậu mà cũng nói bậy sao.”

“Nợ anh một ân tình, có giúp hay không?” Lục Mạch nghe Quý Nhiễm la hét và nhảy liên tục, ngắt lời anh ta.

“Giúp giúp, được Lục thiếu gia nợ ân tình thì nói gì cũng phải giúp.” Ở đầu dây bên kia, Quý Nhiễm cười thoải mái.

Lục Mạch cảm thấy Quý Nhiễm quá ồn ào, dứt khoát cúp máy, sau đó gửi tin nhắn cho anh ta trên WeChat.

Quý Nhiễm, người bị cúp máy, đang cố gắng bát quái xem Lục Mạch điều tra những người này làm gì, thì giây sau anh ta đã nghe thấy âm báo từ điện thoại truyền đến.

Quý Nhiễm nhìn chằm chằm vào điện thoại một lúc, quay sang nhìn cô gái khác trong phòng, “Có ai nhờ giúp mà như cậu ta không? Thái độ này thật là không được!”

“Vậy anh đi dạy cậu ta thái độ cần có đi.” Người phụ nữ kia ngậm điếu thuốc, mặc áo choàng tắm.

Quý Nhiễm lập tức không vui, “Thẩm Cận, thái độ của cô cũng không đúng, cô bị bạn trai đuổi đi lại còn không mang theo điện thoại, không xu dính túi, là tôi đã có lòng cho cô ở lại nhà tôi một đêm!”

“Cho nên rất cảm ơn anh đã nhặt tôi về từ ven đường về.” Khóe miệng Thẩm Cận có chút nhếch lên, “Sao, anh không muốn tôi lấy thân báo đáp?”

“Cút cút cút, ông đây không có hứng thú với cô.” Quý Nhiễm lăn lộn, cậu ta trợn trắng mắt, sau đó lôi chăn bông ra nhét vào người cô, “Cô cút ra sô pha ngủ đi.”

Thẩm Cận cầm lấy chăn bông, phun khói vào mặt Quý Nhiễm, nghe thấy tiếng ho khan điên cuồng của anh ta, hài lòng đi đến ghế sô pha trong phòng khách và nằm xuống.

Quý Nhiễm ho khan đôi mắt có chút đỏ lên, không khỏi lẩm bẩm nói, “Đồ điên.”