Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4585

Chương 4585

Cho dù không thấy rõ gương mặt của người phụ nữ này, anh vẫn có thể ngửi được mùi thơm trên người cô. Người phụ nữ anh yêu đang ở ngay trước mắt, chỉ cần anh dang tay ra sẽ có thể ôm cô vào lòng. Anh muốn nói với cô rằng bạch nguyệt quang trong lòng anh chỉ có mình cô chứ không có người phụ nữ nào khác.

Tô Lam sẽ không biết rằng khi anh nhìn Quan Tử Việt chào đời, anh mới chính thức cảm nhận được cái gì gọi là sự ấm áp gia đình. Cho nên dù gì đi nữa, dù xảy ra bất cứ chuyện gì, bất cứ kẻ nào cũng không thể làm dao đ ộng tình cảm của anh dành cho côi!

“Tô Lam…” giọng anh trầm thấp khàn khàn, quyến rũ lòng người như tiếng đàn cello thượng hạng.

Mặc dù biết đây là vì dược hiệu, nhưng Tô Bích Xuân vẫn ghen ty đỏ cả mắt. Cô ta đột nhiên hâm mộ con tiện nhân Tô Lam kia, mặc dù bị hạ thuốc liều lớn thế này, trong mắt trong lòng người đàn ông này vẫn chỉ có một mình Tô Lam. Tô Bích Xuân kìm nén lửa giận, khế hôn lên má anh, thuận theo đáp lại: “Đúng, là em đây. Em đến đây, em đến giảm bớt đau đớn của anh.

Chồng ơi, anh ôm eo được không?”

Bên tai Quan Triều Viễn tràn ngập giọng nói dịu dàng của Tô Lam. Lúc này máu trên người anh đều sôi trào, anh muốn bất chấp tất cả ôm người phụ nữ này vào lòng.

Thấy anh không có phản ứng gì, Tô Bích Xuân dứt khoát dán lên người anh: “Triều Viễn, chẳng lẽ anh không muốn em sao?”

Giọng nói của cô ta rất dịu dàng, lọt vào tai anh chẳng khác nào lửa cháy đổ thêm dầu, nhưng dù vậy, tiềm thức của Quan Triều Viễn vẫn cảm thấy có gì đó sai sai. Bởi vì người anh yêu chưa bao giờ nói trắng trợn như thế. Nhưng rõ ràng người phụ nữ trước mắt chính là Tô Lam, là cô gái mà anh dùng hết sinh mệnh để yêu thương cưng chiều.

“Triều Viễn, rốt cuộc anh còn chờ gì nữa?”

Tô Bích Xuân đã sốt ruột điên rồi.

Nếu đổi thành người đàn ông khác thì hai người đã sớm chiến đấu mấy hiệp rồi. Nhưng người này lại là Quan Triều Viễn, đã hơn nửa tiếng trôi qua, vết thương trên người anh đã bắt đầu kết vảy, thế mà anh vẫn còn cố gắng chịu đựng. Rõ ràng anh ta đã coi mình là Tô Lam, †ại sao vẫn có thể tiếp tục nhẫn nại?

Chắng lẽ anh ta không yêu Tô Lam?

Lúc này, ngọn lửa trong lòng anh đã chốc cháy đến cực hạn. Có lẽ đối mặt với người phụ nữ khác, anh còn có thể bình tĩnh giữ mình, nhưng trước mặt Tô Lam, trước mặt người phụ nữ anh yêu nhất, anh cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, một người đàn ông có thất tình lục dục mà thôi.

Cuối cùng, khi tay Tô Bích Xuân đặt lên vai anh, anh đã bế cô ta lên, ném xuống giường, xoay người đè lên người cô ta. Quan Triều Viễn rủ mi mắt, trong đôi mắt sâu thắm tràn đầy lửa nóng nguyên thủy. Nhìn Tô Lam dưới thân mình, máu trong người anh đang sôi trào…

Trước cửa khách sạn Alice, Tô Lam cầm di động, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của khách sạn.

Khách sạn Alice bao quát cả tòa nhà cao tầng, từ tầng một tới tầng sáu là phòng họp và phòng tiệc, từ tầng bảy trở lên là phòng khách sạn.

Không hiểu sao Tô Lam bỗng cảm thấy bất an. Cô không rõ tại sao Tô Bích Xuân lại muốn hẹn mình tới đây.

Cô cũng không rõ lần này Tô Bích Xuân kêu mình tới có phải là lại là âm mưu hay không. Nhưng vì cô thực sự không tìm được Quan Triều Viễn nên cô tới đây.

Cô không rảnh suy nghĩ quá nhiều.

Điện thoại của Quan Triều Viễn không gọi được, cô phải mau chóng tìm được anh trong thời gian ngắn nhất, biết rõ anh với người phụ nữ tên là Hạ Phi Dương có quan hệ gì. Nếu không vướng mắc này sẽ luôn nằm trong lòng cô, khiến cô không thể tiếp tục chung sống một cách bình thường với Quan Triều Viễn.