Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 4230

Chương 4230

Mộ Nhất Vi giống như không dám tin anh ấy, kinh ngạc vui mừng nói: “Cha lhoong lừa con thật sao?”

“Cha không bao giờ lừa con!”

“Hu hu hu…”

Đột nhiên Mộ Nhất Vi bắt đầu khóc lớn.

Cô bé nhào vào lòng Tô Duy Nam, ôm chặt lấy cổ của anh ấy, khóc lớn: “Mẹ không lừa con, con có cha thật này, các bạn trong nhà trẻ đều nói con là đứa trẻ không có cha, không chịu chơi với con…”

“Chỉ có Tử Việt xem con là bạn tốt, bây giờ con đã có thể nói với các bạn trong nhà trẻ rằng con không nói dối, con cũng có chat”

Mộ Nhất Vi cứ ôm lấy Tô Duy Nam không buông.

Tô Duy Nam vô cùng vừa ý bế cô bé lên.

Mộ Nhất Vi dựa vào vai anh ấy lúc khóc lúc cười, mơ hồ ngủ thϊếp đi lúc nào không hay.

Tô Lam ở một bên nhìn thấy cảnh này có chút cảm động nhưng vẫn lo lắng hơn: “Anh, về chuyện này, anh định sẽ giải thích như thế nào với Mộ Mẫn Loan?”

“Mẹ của Bảo Anh đâu? Cô ấy cũng về nước cùng anh sao?”

Tô Duy Nam cúi đầu nhìn Mộ Nhất Vi đang ngủ rất ngon trong lòng mình, khẽ cười.

Đôi mắt đào hoa đó dường như xẹt qua một tia dịu dàng: “Thật ra theo lý mà nói, anh còn phải ở nước ngoài thêm một năm nữa mới có thể trở về nhưng anh đã không thể đợi thêm được nữa.”

Không đợi được muốn gặp lại Mộ Mãn Loan và con gái của anh ấy.

“Thật ra Bảo Anh con bé…”

Tô Duy nam còn chưa giải thích xong, bông nghe thấy tiếng kêu thất thanh hoảng loạn của Lâm Mộc từ trong nhà: “Mợ ơi, không thấy cô Mộ đâu cải!”

“Vừa rồi tôi lên lâu mang chút cháo lên cho cô ta thì phát hiện cô ta không ở trên giường, trong phòng cũng không có. Cô ta còn chẳng mang giày, tôi nghi cô ta đã một mình chạy đi rồi.”

Nghe xong, sắc mặt của hai anh em họ lập tức có sự thay đổi lớn.

Tô Duy Nam bế Mộ Nhất Vi lên, chạy nhanh lên lầu hai. Khi anh ấy đẩy cửa phòng khách lầu hai ra thấy trên chiếc giường mềm mại đó trống không, không hề thấy bóng dáng của Mộ Mẫn Loan.

Đôi dép lê trên đầu giường của Mộ Mãn Loan vẫn nằm gọn gàng ở đó.

“Cha, sao không thấy mẹ nữa?”

Vừa rồi khi Mộ Nhất Vi ra khỏi cửa lấy điện thoại vẫn còn thấy Mộ Mẫn Loan nằm trên giường.

Tô Duy Nam cúi đầu thơm lên má Mộ Nhất Vi: “Vi Vi, con ngoan ngoãn ở đây đợi, cha đi tìm mẹ được không?”

Mộ Nhất Vi ngoan ngoãn gật đầu: “Cha, vậy cha nhớ với mẹ về sớm nhét”

“Được!”

Tô Duy Nam đặt Mộ Nhất Vi xuống, sau đó xoay người chạy xuống lầu.

Mộ Nhất Vi không yên tâm chạy ra trước vài bước.

Đứng ở hành lang lầu hai nhìn bóng dáng Tô Duy Nam rời đi, cô bé nói lớn: “Chai”

Cho dù bây giờ Tô Duy Nam có vội vàng đến mấy khi nghe thấy giọng Mộ Nhất Vi, anh cũng dừng lại.

Anh ấy quay đầu nhìn về góc rẽ lầu hai.

Chỉ thấy hai tay Mộ Nhất Vi nắm chặt lan cang, biểu cảm vô cùng lo lắng: “Cha, cha sẽ trở về, đúng không?”