Chương 2789
Nhan Thế Khải cố gắng kìm nén cảm xúc cực kỳ đau khổ trong l*иg ngực của mình: “Minh Hoa đã thú nhận với anh tất cả những gì em vừa nói.”
Liễu Minh Hoa cần chặt môi, cụp mắt xuống. Nhưng trong ánh mắt của cô ta thoáng vụt qua một tia gian xảo. Tô Lam, Lâm Thúy Vân, hai người không ngờ tới phải không?
Ngay từ khi cô ta trở về từ Châu Âu, Liễu Minh Hoa đã thú nhận điều này với Nhan Thế Khải trước, chỉ vì sợ xảy ra tai nạn như hôm nay. Cô ta đã vì Nhan Thế Khải mà phải phá thai, điều này giống như là một kim bài miễn tử đối với cô ta.
Trái tim của Nhan Thế Khải rất nhân hậu, và anh ta sẽ không bao giờ vô trách nhiệm trước sự lừa dối của mình. Liễu Minh Hoa đã đúng về điều này, vì vậy cô ấy đã thú nhận trước khi Tô Lam và Lâm Thúy Vân lên tiếng. Lâm Thúy Vân không bao giờ ngờ được âm mưu của Liễu Minh Hoa lại âm hiểm đến mức này.
Cô ấy lắc đầu khi nhìn Nhan Thế Khải: “Như vậy, anh nhất định phải ở bên cô ta hay sao?”
Nhan Thế Khải vô thức nhìn lên Tô Lam. Ánh mắt hai người đang đối nhau, anh ấy có quá nhiều điều muốn nói với Tô Lam. Anh muốn nói với cô rằng dù thực sự ở bên Liễu Minh Hoa thì cũng chỉ vì trách nhiệm và tội lỗi mà thôi. Còn phần thánh thiện và trong sạch nhất trong trái tim anh luôn dành cho Tô Lam.
Nhưng khi lời nói đã đến đầu môi thì anh lại không nói được thành lời. Liễu Minh Hoa thấy có điều gì đó không ổn, vì sợ rằng Nhan Thế Khải sẽ bị lung lay liền nói: “Anh Thế Khải, nếu Thúy Vân và Tô Lam thực sự ghét em đến vậy, thì hôm nay hoặc ngày khác…”
Tô Lam lạnh lùng nhìn cô và trực tiếp cất lời: “Liễu Minh Hoa, không phải tôi ghét cô.
Đó là những gì cô đã làm thực sự khiến người ta không thể yêu thích nổi. Nhưng cô cũng thật may mãn vì đã gặp được đàn anh.
Đây là việc riêng của cô, và những gì tôi muốn nói đã được chuyển giao. Vì nếu đàn anh đã sẵn sàng chấp nhận bạn, thì tôi không có gì để nói.”
Nói xong, Tô Lam kéo Lâm Thúy Vân rời đi.
“Tô Lam”
Nhan Thế Khải hét lên trong tiềm thức.
Tô Lam dừng lại, rồi quay lại nhìn anh: “Anh à, em hy vọng anh sẽ không hối hận”
Nhan Thế Khải chỉ cảm thấy máu toàn thân như ngừng chảy. Tại sao anh lại không hối hận cơ chứ? Có trời mới biết, anh hối hận đến mức quặn thắt ruột gan. Bất cứ khi nào nghĩ đến những điều vô lý xảy ra đêm đó, anh lại hận không thể tát cho mình mấy cái thật mạnh.
Lần này, anh hoàn toàn mất đi Tô Lam.
Lâm Thúy Vân nghiến răng trừng trừng nhìn Liễu Minh Hoa: “Liễu Minh Hoa, tôi chỉ có một lời duy nhất để nói với cô. Chỉ cần cô nói dối một lần, thì cô sẽ phải dùng vô số lời nói dối để khỏa lấp lời nói dối đó. Tôi sẽ chờ ngày mà lời nói dối của cô bị phanh phui!”
Liễu Minh Hoa trong lòng vô cùng kinh ngạc. Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt của cô ta đã khôi phục lại vẻ bình tính ban đầu.
Miễn là cô có thể ở bên cạnh Nhan Thế Khải.
Miễn là cô ta có thể sống cuộc sống xa hoa này mọi lúc. Vậy thì cho dù cô ta có phải nói bao nhiêu lời nói dối, cô ta cũng sẽ không ngần ngại làm như vậy.
Khi cả hai quay trở lại xe, tóc của Lâm Thúy Vân sắp dựng đứng lên vì tức giận: “Có phải đang nhầm lẫn không vậy? Có phải tên Nhan Thế Khải đó bị bỏ bùa r không?”
Tô Lam lắc đầu bất lực: “Con người của đàn anh ấy à, chúng ta đều biết là anh ta và có tinh thần trách nhiệm cao. Chỉ cần anh ta phạm sai lầm, bất kể cái giá phải trả giá bao nhiêu, thì anh ta chắc.
chắn sẽ cố gắng gánh chịu, nhưng dù sao thì mình cũng thấy có lỗi với anh ta một chút. “
“Ài, tính tới tính lui, vậy mà vẫn không tính được hết thủ đoạn của Liễu Minh Hoa lại cao đến vậyLâm Thúy Vân hẳn là đã rất tức giận khi cô ấy nói điều này.
Tô Lam khóe miệng nhẹ nhàng giật giật: “Quên đi, chúng ta trước hết đừng nói chuyện này.”
Nhất thời, bầu không khí trong xe hơi chìm xuống. Lâm Thúy Vân thấy Tô Lam không có tâm trạng tốt, liền vội vàng chuyển chủ đề đi: “Tô Lam, khi nào thì nam thần trở lại?”