Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2657

Chương 2657

Quan Triều Viễn nhìn cô, phát hiện trên mặt cô không có biểu hiện gì không vui cả “Âu phục của anh rất nhiều, thiếu một bộ cũng không sao cả”

Tô Lam như có điều suy nghĩ: “Anh Quan đây là quyết định để tôi xử lý ư?”

“Làm sao? Với tư cách là người phụ nữ của tôi thay tôi ngăn cản những thứ như vậy rất miễn cưỡng sao?”

Quan Triều Viễn nhíu mày: “Nói giống như.

thể tôi chưa từng ngăn cản thay em vậy”

Nghe giọng điệu chua loét của anh, Tô Lam cũng biết anh đang nói chuyện lúc tụ họp bạn bè, cô bị người ta thổ lộ.

Cô bất đắc dĩ cười, thuận tay bỏ một quả nho vào trong miệng anh: “Tôi còn nhớ giáo sư Lục đã từng đánh giá em là người trong ngoài không giống nhau. Bởi vì nếu như tôi không nể mặt có lẽ sẽ để cho anh mất mặt. Anh xác định muốn tôi đi tổn thương người theo đuổi anh à?”

Nghe cô liên tục nói chuyện này, Quan Triều Viễn hết sức khó chịu: “Có phải em muốn tôi tự mình đi không?”

Nhìn động tác chuẩn bị vén chăn của anh, Tô Lam sợ anh vô tình động vào vết thương, vội vàng đè tay anh: “Không cần, chuyện nhỏ này tôi tự xử lý được rồi.”

Bà vυ' đứng ở cửa đợi nửa ngày cũng không thấy ai đáp lại.

Bà không kiềm chế nổi mở miệng hỏi thêm: “Mợ chủ?”

Tô Lam mở miệng nói: “Không cần đâu, trực tiếp ném đi.”

Ném?

Bà vυ' cũng ngẩn người.

Mặc dù nhìn ra được chút mờ ám, nhưng Tô Lam lại thẳng thắn như vậy, nằm ngoài dự đoán của bà Bà do dự chớp mắt: “Mợ chủ, trực tiếp ném đi hình như không được tốt cho lắm? Nếu không thì tôi nhận lấy quần áo nhưng không để cô ta vào”

Quan Triều Viễn có thâm ý khác nhìn chẳm chằm Tô Lam.

Khoé môi anh nhếch lên tia hứng thú.

Tô Lam ung dung đút một quả nho cho Quan Triều Viễn “Không cần đâu bà vυ', bà ném ngay trước mặt cô ta, hoặc là tôi bảo anh Quan xuống ném cũng được”

Rốt cuộc lúc này bà vυ' mới phản ứng kịp.

Cô gái kia chắc là làm phiền Quan Triều Viễn ở bên ngoài Hơn nữa cậu chủ còn ở trong phòng, chuyện này nên xử lý như thế nào chắc hẳn cậu chủ cũng biết Một người ngoài như bà lại còn ở đây quơ chân múa tay, thật là.

Bà vυ' vội vàng gật đầu: “Được ƒ Nói xong, bà vυ' nhanh chóng đi xuống tầng.

Đi tới cửa, bà thấy trên mặt Nguyễn Bảo Lan nở nụ cười nhàn nhạt.

Bà đưa tay nhận lấy quần áo.

Sau đó ngay trước mặt cô ta trực tiếp ném vào trong thùng rác.

Xoay người trở về nhà, đóng cửa.

Ngay cả một lời thừa thãi cũng không nói.

Sắc mặt Nguyễn Bảo Lan chợt biến đổi.

Người phụ nữ trung niên này nhìn qua chắc là bà vυ' ở đây.

Nhưng lại ngay trước mặt cô ta vứt quần áo đi.