Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 2252

Chương 2252

Vương Bích Vân nói xong thì nháy mắt với trợ lý.

Trợ lý hiểu ý ngay, lấy một cái vali từ phía sau ra.

Vali được mở ra, bên trong toàn là tiên mặt.

“Từ trước đến nay, nhà họ Vương chúng tôi rất công bằng, cô đã nuôi hai đứa trẻ suốt bao nhiêu năm như vậy, đương nhiên chúng tôi sẽ không đối xử tệ với cô. Đây là mười lăm tỷ, đủ để vị bác sĩ nghèo như cô không cần lo cơm ăn áo mặc suốt một đời.”

Vương Bích Vân nhìn Tô Lam đang đứng ngây như phỗng, cười khinh bỉ: “Tôi biết cô chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như thế này bao giờ, nhưng cũng đâu đến mức nhìn phát ngốc vậy chứ? Bây giờ cô giao con cho chúng tôi, cô sẽ có mười lăm tỷ trong tay.

Nếu như chúng ta lên tòa gặp nhau thì không những cô phải giao con ra mà còn chẳng được một đồng nào. Bác sĩ Tô, cô là một người thông minh, tôi tin cô biết chọn cái nào”

“Đúng vậy, mười lăm tỷ lận đó!” Tô Lam chậm rãi đi tới cạnh chiếc vali tiền, vươn tay nhẹ nhàng vuốt qua đống tiền kia, n “Nếu như chỉ đi làm không thôi thì e rằng cả đời cũng không thể kiếm được nhiều tiền thế này!”

Vương Bích Vân nhìn cô với ánh mắt khinh thường.

Bà ta tưởng răng Tô Lam là người trong sạch, cao thượng lắm cơi Không ngờ cô cũng y như chị mình, thấy tiền là sáng mắt lên.

Biết trước thế này thì bà ta đưa ít tiền hơn chút cho rồi Với loại người chưa từng thấy tiền thế này thì ba tỷ là đủ lắm rồi.

Mười lăm tỷ, quá lãng phí.

“Nếu thế thì cứ quyết định vậy nhé”

Vương Bích Vân chẳng muốn lãng phí nước bọt nữa, đứng dậy chuẩn bị kết thúc cuộc nói chuyện.

Nhưng một giây sau, bà ta thấy Tô Lam xách vali lên Sau đó…

“Ầm!”

Trực tiếp lật ngược vali xuống.

Một vali đầy tiền úp ngược lại khiến tiền rơi lả tả xuống Tô Lam đứng dưới cơn mưa tiền, ánh mắt lạnh lẽo: “Mới có mười lăm tỷ mà muốn mua hai đứa con của tôi ư? Chẳng lẽ bà cũng điên như Vương Tiến Phát rồi?”

Vương Bích Vân bị tiền đập vào mặt, trợn tròn mắt lên: “Cô… Cô muốn nhiều hơn nữa sao? Quả là lòng tham không đáy, mười lăm tỷ mà còn thấy chưa đủ sao?”

“Đương nhiên không đủ! Hai đứa của tôi là bảo vật vô giá, mười nhà họ Vương cũng không mua nổi một ngón chân của hai đứa.

Muốn tôi giao hai đứa ra, trừ phi tôi chết!”

Hai đứa trẻ là bảo bối của Tô Lam.

Ai muốn động vào hai đứa, cô biến thành quỷ cũng không buông tha cho bọn họ.

Dường như Vương Bích Vân bị Tô Lam làm cho chấn động, đột nhiên lùi về phía sau, ngã ngồi trên mặt đấ Bà ta nhếch nhác bò dậy: “Tôi nhổ vào!

Tô Lam, cái con đĩ này, cô bỡn cợt tôi hả?

Ngay từ đầu cô đã không có ý định giao con ra rồi!”

“Cả đời này, thậm chí cả đời sau, các người cũng đừng mơ tưởng nữa!”

“Được, được lắm! Đây đều do cô tự chuốc lấy! Tôi nói cho cô biết, nếu cô rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì chúng ta gặp nhau trên tòa.”

Tô Lam lạnh lùng nhìn bà ta một lúc, đứng thẳng lưng lên, quay người đi ra ngoài.