Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 1178

Chương 1178

“Anh ấy không để lại lời nhắn nào cho tôi ư?”

“Cái này… không có.”

Tô Lam thở dài một hơi, nếu viết di chúc trước thì chắc chắn sau đó cũng không biết sẽ có ngày mình chết, đương nhiên cũng không nói gì với cô rồi.

Cô chậm rãi đứng dậy đi ra ngoài, luật sư vội ngăn lại.

“Mợ chủ, mợ cần phải ký tên vào di chúc.”

“Anh ấy đã đi rồi, tôi cần nhiều tiền như vậy có ích gì?”

Luật sư vội vàng nhìn sang Giản Ngọc nhờ anh ta giúp đỡ.

“Tô Lam, em ký tên đi, đừng làm luật sư khó xử, có lẽ tiếp theo còn có rất nhiều chuyện phải làm. Những thứ này đều là tâm huyết của Quan Triều Viễn, chắc chắn em cũng không muốn tâm huyết cả đời của anh ta biến mất đúng không?”

Tô Lam nhìn di chúc luật sư đưa ra, sau đó cô ký tên.

“Được rồi, mợ chủ, vậy tôi đi trước. Xin mợ nén bi thương, biết đâu còn có thể chuyển biến.”

Luật sư an ủi Tô Lam một câu rồi mang di chúc đi.

Giản Ngọc nhẹ nhàng vỗ vai Tô Lam: “Đừng đau buồn quá, người chết không thể sống lại, có lẽ đây là ý trời.”

Tô Lam từ từ ngước lên nhìn Giản Ngọc, trong đôi mắt ấy chỉ còn lại nỗi mờ mịt.

“Ý trời? Anh nói với em đây là ý trời?”

“Tô Lam… em đừng như vậy…”

“Vậy em hỏi anh em còn có thể thế nào nữa? Trước khi gặp anh ấy, em cho rằng Kiêm Mặc là hy vọng duy nhất để em sống tiếp, sau đó Kiêm Mặc ra đi, em chỉ còn lại anh ấy, giờ anh ấy cũng rời bỏ em, anh bảo em phải làm thế nào đây?”

Tô Lam vừa mở miệng là nước mắt tuôn rơi.

“Anh ấy là hy vọng duy nhất của em trên thế giới này, vậy mà đến cả một chút hy vọng như thế ông trời cũng không cho em! Tại sao lại đối xử tàn nhẫn với em như thế?”

“Em tỉnh táo lại đi, anh ta vốn không phải con người, em và anh ta thuộc về hai thế giới, không thể ở bên nhau được!” Giản Ngọc nắm vai Tô Lam và lay mạnh.

“Thì sao chứ? Bọn em muốn ở bên nhau đấy! Cho dù anh ấy là thế hệ sau bị phong ấn, hay thậm chí là ma cà rồng thật sự thì em cũng muốn ở bên anh ấy!”

Tiếng gào của Tô Lam khiến Giản Ngọc hoàn toàn sững sờ.

“Vô số lần em cho rằng mình sẽ phải vào địa ngục ngay lập tức, chính anh ấy kéo em ra khỏi vực sâu địa ngục, tại sao lại không để em yêu anh ấy? Tại sao không để bọn em được bên nhau?”

Tô Lam quay đầu nhìn chiếc ghế Quan Triều Viễn từng ngồi kia.

Dáng vẻ của anh khi cúi đầu xem tài liệu, dáng vẻ của anh ngồi đó ăn sáng, dáng vẻ khi đọc sách, khi nổi ý xấu trêu chọc cô, từng hình ảnh hiện lên trước mắt.

“Quan Triều Viễn! Chẳng phải anh đã nói phải ở bên em vĩnh viễn sao? Chẳng phải anh đã hứa với em mỗi năm đều phải dành thời gian đi du lịch với em sao? Anh đã hứa với em nhiều việc như thế mà, anh thực hiện đi! Bây giờ anh cứ thế ra đi, anh có còn là đàn ông nữa không?!”

Tô Lam gào lên với chiếc ghế ấy, giống như Quan Triều Viễn vẫn còn ở đó.

“Anh là đồ lừa đảo! Đồ lừa đảo! Quan Triều Viễn, anh là đồ lừa đảo! Đồ khốn nạn!”

Tô Lam gào thét khàn cả giọng, cô vứt toàn bộ sách vở trên bàn xuống đất.