Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 312

Chương 312

Quan Triều Viễn ấn đầu Tô Lam vào trong ngực mình.

“Muốn khóc thì khóc đi, cũng không phải chưa từng khóc, bộ đồ này đã sớm bị cô khóc bẩn rồi”

Lời của Quan Triều Viễn vừa dứt, nước mắt của Tô Lam liền trào ra.

Sau khi chỉnh xương xong, bác sĩ tiến hành bôi thuốc băng bó cho Tô Lam.

Làm xong tất cả, Quan Triều Viễn liền đưa Tô Lam về khu Rainbow.

Khi xuống xe, Quan Triều Viễn vẫn cuốn Tô Lam như bánh chưng mà ôm xuống xe, mãi cho tới khi vào phòng, mới thả cÔ xuống.

Tô Lam vừa xuống đất, một vật thể không rõ màu trắng “vèo” một cái xông tới.

Không biết có phải vì bị dọa sợ ở trong rừng hay không, sinh vật không biết từ đâu xông tới này khiến Tô Lam giật mình sợ hãi.

“A.”

Tô Lam ra sức chạy, lại đu trên người Quan Triều Viễn.

May là Quan Triều Viễn phản ứng nhanh, kịp thời đón lấy cô, bằng không cái chân bị thương này của cô…

“Cái gì thế?”

“Gâu, gâu, gâu..” Có tiếng kêu truyền tới từ dưới chân cô.

“Chó mà thôi, nhìn cô bị dọa kìa, chút dũng khí này còn dám lấy gậy đọ sức với sói?”

Tô Lam nhìn xuống đất, một chú chó mày trắng ngoan ngoãn nằm dưới chân Quan Triều Viễn.

Sao chú chó này xấu thế chứ?

Khuôn mặt già nua xệ xuống, khắp mặt đều là nếp nhăn, cả người cũng là nếp nhăn, đôi mát rũ xuống, dáng người béo lùn, chân ngắn…

“Đây là chó gì thế, sao lại xấu thế này?”

“Cô còn nói nó xấu? Cô có biết đây là chó bull thuần chủng của anh, ông nội của ông nội nó là chó cưng của hoàng thất Anh! ĐM tôi kiếm về cho cô dễ lắm sao?”

Quả thật Quan Triều Viễn tức phát điên.

Tô Lam nhìn biểu cảm của Quan Triều Viễn, không nhịn được lè lưỡi.

Gu thẩm mỹ kỳ lạ của Quan Triều Viễn, cô cạn lời.

“Như Ý, dép lê!”

Chỉ thấy chú chó như cụ già kia chạy đi “vèo” một tiếng, khi quay lại, trong miệng thao theo đôi dép lê của Tô Lam.

Tô Lam xem mà ngơ người!

Chú chó này được huấn luyện tốt quá!

Trên mặt Quan Triều Viễn mang theo vẻ đắc ý.

“Vậy Cát Tường của tôi đâu?” Tô Lam nhìn xung quanh, không thấy Cát Tường!

“Đưa đi rồi”

“Đưa đi rồi? Đưa đi đâu chứ?” Tô Lam liền kêu lên.

Quan Triều Viễn lắc đầu: “Cô nhỏ tiếng chút có được không, tai tôi bị cô hét cho sắp điếc rồi!”