Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 309

Chương 309

“Để trên người tao dính thêm chút mùi của mày, sau này đàn sói không dám bắt nạt tao nữa! Haha!”

“Tô Lam! Cô buông ra cho tôi!”

“Sao thế?”

“Không được ôm nó như thế! Mau buông ra cho tôi! Cô còn không buông ra, tôi gϊếŧ chết nó!”

Quan Triều Viễn trừng mắt ghen ty!

Vậy mà cô lại dám ôm sinh vật giống đực khác thân mật như vậy! Cô không muốn sống nữa đúng không?

Tô Lam lập tức buông ra.

“Tô Lam, tôi nói cho cô biết, lần sau cô còn dám ôm sinh vật giống đực khác, xem xem tôi có đánh cô không?”

Quan Triều Viễn gầm xong liền tiếp tục nướng thịt.

Sinh vật giống đực khác là cái quái gì?

Người đàn ông này… biếи ŧɦái à?

Một lúc sau, đùi lợn bắt đầu tỏa ra mùi thơm mê người, Tô Lam bắt đầu chảy nước bọt.

Quan Triều Viễn xé một miếng đưa cho Tô Lam, cô cũng không để ý nhiều, ăn từng miếng lớn.

Ăn no, Tô Lam xoa bụng mình, cuối cùng cũng thoải mái.

“Đúng rồi, trên đường tìm tôi, anh có thấy điện thoại của tôi không?”

Quan Triều Viễn lấy một chiếc điện thoại trong túi ta, lắc lắc trước mặt Tô Lam, cô mỉm cười, định duỗi tay cầm lấy.

Ai ngờ người đàn ông này không phải muốn đưa điện thoại cho cô, mà vứt đi “vèo” một tiếng.

Vứt đi ngay trước mắt cô!

“Anh làm gì thế? Đấy là điện thoại của tôi!”

“Hỏng rồi” Quan Triều Viễn không nhịn được xỉa xói.

“Đó là chiếc điện thoại tôi mang theo mình suốt năm năm!”

“Hãng gì thế, vậy mà có thể dùng tận năm năm, về sau tôi mua lại công ty điện thoại kia”

Một chiếc điện thoại lại có thể dùng năm năm…

Quan Triều Viễn cũng khâm phục.

Tô Lam hung dữ trừng mắt nhìn Quan Triều Viễn, không nói gì, cho dù hỏng rồi, đó cũng là điện thoại của cô, không đến lượt anh xử lý nó!

“Được rồi, được rồi, về rồi mua cho cô cái mới!”

Gó tiền thì giỏi lắm sao?

Tô Lam chỉ có thể oán thầm hai câu.

Dù sao hôm nay là Quan Triều Viễn cứu cô, cô cũng không tiện đối chọi với anh, nhỡ chọc giận anh, anh vứt cô lại trong núi thì làm thế nào?

Cô nhịn!

Tô Lam ngáp một cái.

“Này, tôi ngủ đây nhá” Tô Lam nằm xuống bên cạnh sư tử vàng, chuẩn bị ngủ.

Quan Triều Viễn cởϊ áσ khoác ngoài đắp lên người cô.

Người phụ nữ này còn thật sự đi ngủ.