Chương 138
Anh đứng trước cửa sổ phòng khách, chỉ cảm thấy trong l*иg ngực ức nghẹn cực kì khó chịu.
Cô đây là bị đánh sao?
Ai đánh?
.Ðm đứa nào dám động vào cô?
Cánh tay Quan Triều Viễn vung lên, chậu cây xanh trang trí bày trên bệ cửa sổ liền rơi xuống đất, choang một tiếng vỡ tan.
Anh nắm chặt tay thành quyền, đúng yên tại chỗ, gân xanh nổi lên!
Hồi lâu sau Cuối cùng Tô Lam cũng từ từ mặc xong quần áo, tác dụng của thuốc dần tan hết, người cô cũng dần dần hồi SỨC.
Thấy chậu cây vỡ tan dưới chân Quan Triều Viễn, trên mặt Tô Lam không chút biểu cảm: “Đi thôi.”
“Là ai đánh?” Đôi mắt màu lam của Quan Triều Viễn tỏa ra tia hung ác, ánh mắt ấy dường như muốn ăn tươi nuốt sống người khác.
“Mẹ kế của tôi, cả em trai cùng cha khác mẹ nữa” Trên mặt Tô Lam vẫn mang nụ cười như cũ.
“Bọn họ ở đâu? Tôi giáo huấn bọn họ giúp cô! Đảm bảo đánh cho họ quỳ xuống xin cô!”
Lần này Quan Triều Viễn thật sự tức điên lên được!
Tô Lam vẫn mang nụ cười bình thản như cũ, nụ cười này khiến Quan Triều Viễn không thể hiểu được.
Tô Lam lúc này cùng cô thường ngày dường như là hai người khác nhau.
Đây vẫn là Tô Lam sao?
“Hôm nay tôi bị Tô Nhược Vân hãm hại, sau đó bị mẹ kế và người em kia của tôi đánh một trận, nếu anh đánh trả, há chả phải quá dễ dàng cho họ rồi sao?”
“A Khanh, nếu anh coi tôi là bạn, vậy nhớ kĩ lời tôi nói, sẽ có một ngày, tôi sẽ dùng cách khác để đòi lại”
Ánh mắt Tô Lam kiên định, khoảnh khác ấy, cuối cùng Quan Triều Viễn cũng hiểu Tô Lam khác ở chỗ nào.
Khí chất.
Cô trước kia luôn mang lại cho người khác cảm giác mềm yếu, mà giờ đây anh lại nhìn thấy một Tô Lam tràn đầy khí chất.
Anh không còn cảm thấy cô là một người mềm yếu nữa, mà ngược lại, trong ánh mắt cô tràn đầy kiên định, tràn đầy sự quật cường.
Cách khác, đúng vậy, cô có cách khác.
“Cách gì, nói tôi nghe xem, tôi giúp cô.” Quan Triều Viễn hỏi.
Tô Lam lại lắc đầu: “Cách của tôi, tự tôi sẽ thực hiện”
Lúc này dường như Quan Triều Viễn đã hiểu rõ.
Cách đánh bại kẻ địch tốt nhất, đó chính là vượt qua chúng, hung ác giẫm kẻ địch dưới gót giày.
Tôi giúp cô.
Trong lòng anh thầm nói.
“Đi thôi” Tô Lam đi về phía cửa, vì trên người quá đau đớn, bước chân của cô không hề vững.
Quan Triều Viễn liền tiến tới, đỡ lấy cô, Tô Lam lại đẩy anh ra.
Nếu đến chút đau đớn này cũng không chịu được, sau này sao cô có thể dùng cách của mình để đòi lại chứ?
“Hay là tôi đưa cô vào bệnh viện?”