Ôn thừa tướng đột nhiên xuất hiện liền gây ra một phen bàn tán, ngược lại là y rất bình tĩnh, chỉ nói bị tách khỏi đám người trong phủ, đêm qua đã trở về.
Thái hậu buông rèm nhϊếp chính*, ôn nhu nói: “Không có việc gì thì tốt rồi, rất nhiều việc trong triều còn phải nhờ vào thừa tướng.”
*Buông rèm nhϊếp chính: ý chỉ người thay vua cai trị đất nước khi vua không đủ khả năng.
Tịch Chi vốn đang buồn ngủ quấn ở cổ tay Ôn Ngọc Chương, nghe được lời nói của Thái hậu liền chịu xốc lên mí mắt, xuyên qua ống tay áo của Ôn Ngọc Chương liếc nhìn đại điện.
Có một đứa trẻ bảy, tám tuổi ngồi trên long ỷ, mà phía sau long ỷ rũ màn, trong màn là thân ảnh của một cô nương. Tuy nhìn không được rõ, nhưng Tịch Chi đã nhận ra đó là Trịnh Sơ Nghiên.
Cảm nhận được động tác của đại xà, Ôn Ngọc Chương cách ống tay áo vỗ vỗ hắn, nhỏ giọng nói: “Đêm qua chưa kịp nói, đợi lát nữa thần sẽ tỉ mỉ kể lại cho người.”
Lâm triều xong, Ôn Ngọc Chương lưu lại một mình. Chờ bọn người đi khỏi, Thái hậu từ trong màn ôm Hoàng đế đi ra, lại hỏi chuyện mất tích lần nữa.
“Đa tạ Thái hậu quan tâm, ngày hôm qua thần gặp một vị cố nhân, hắn làm việc luôn luôn tùy hứng, thật sự không có ý định như vậy.”
Trịnh Sơ Nghiên hơi nhíu mày, một lát sau thay đổi sắc mặt, ngữ khí hơi gấp: “Ôn đại nhân… Huynh ấy đã trở về?”
Ôn Ngọc Chương gật đầu.
“Vốn nên đối mặt xin lỗi với huynh ấy, năm đó vì ai gia còn trẻ người non dạ đã liên lụy hai người đến nỗi này…” Trịnh Sơ Nghiên cúi đầu chậm rãi nói chuyện xưa, nàng không còn dáng vẻ hoạt bát lanh lẹ, bộ dạng bây giờ hoàn toàn là một Thái hậu trẻ tuổi dịu dàng đoan trang, “Khi đó không từ mà biệt, có lẽ huynh ấy cũng không muốn thấy ai gia.”
“Thần sẽ gửi lời Thái hậu nói đến cho hắn.”
“Không cần.”
Thái hậu thoạt nhìn vẫn trẻ trung xinh đẹp như cũ, tuy nhiên đã không còn tiểu cô nương như lúc trước. Ngồi ở địa vị cao vinh quang buông rèm nhϊếp chính cùng nửa cuộc đời còn lại sẽ mãi cô tịch rốt cuộc tước đoạt sự ngây thơ hồn nhiên của nàng. Dù vậy, trong xương cốt cô nương này vẫn thiện lương ôn nhu như cũ.
Nàng cúi đầu, tựa hồ nhìn thấy trong tay áo Ôn Ngọc Chương có một tiểu xà thò đầu ra, ánh mắt cong cong nói: “Thấy ngươi như vậy, cũng biết huynh ấy mạnh khỏe, như vậy ai gia đã an tâm.”
Ôn Ngọc Chương thờ ơ lạnh nhạt, nghĩ thầm mắt nhìn người của lão yêu quái trong tay áo y thật tốt, luôn yêu thích những cô nương thiện lương.
Thái hậu xua tay, “Ai gia thấy sắc mặt của Ôn đại nhân không tốt, vẫn nên về sớm nghỉ ngơi một chút, buổi chiều còn phải tiến cung nghị sự.” Nàng dừng một chút, nói tiếp: “Ôn đại nhân ngàn vạn phải tự chăm sóc quý trọng thân thể mình. Hoàng đế tuổi nhỏ, hết thảy đều phải dựa vào ngươi. Nếu…”
Ôn Ngọc Chương ngẩng đầu, Trịnh Sơ Nghiên lại không nói nữa, thần sắc ảm đạm nói: “Thôi, Ôn đại nhân về đi.”
Ra khỏi hoàng cung, Tịch Chi quấn ở tay áo y buồn bực hỏi: “Thân thể của em xảy ra chuyện gì?”
“Có chút tàn độc chưa khỏi, không có gì đáng ngại.”
Đại xà cắn đầu ngón tay Ôn Ngọc Chương không nói lời nào, rõ ràng không tin.
Xe ngựa của Ôn phủ đã chờ ở cửa cung.Ôn Ngọc Chương ngồi lên xe ngựa, Tịch Chi hóa thành hình người chen ở bên cạnh y, còn lấy đuôi xà thật dài cuốn eo Ôn Ngọc Chương, lúc này mới lạnh mặt nói: “Em lại lừa ta, ta sẽ tức giận.”
“Lừa chàng làm cái gì.” Ôn Ngọc Chương một bên cởϊ áσ của chính mình một bên đùa hắn, “Chỉ là em rất hẹp hòi, lần này chàng không ra gặp nàng ta, nhưng về sau em cũng không cho lén gặp nhau sau lưng em.”
Ôn Ngọc Chương rất nhanh đã cởi xuống quần áo. Tầng tầng quần áo chất đống ở bên hông, lộ ra vòng eo đặc biệt nhỏ nhắn tinh tế. Cái yếm bao bọc hai vυ' vểnh cao, cái bụng hơi căng chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
“Về sau cũng sẽ không gặp.” Tịch Chi tổng cộng thất khiếu đã thông được hai khiếu, chỉ có một Ôn Ngọc Chương còn không đủ. Huống hồ lúc này Ôn Ngọc Chương chỉ mặc một cái yếm ở trên người, đằng nào còn tâm sự nhớ người khác, chỉ hỏi tàn độc là xảy ra chuyện gì.
Ôn Ngọc Chương bất đắc dĩ: “Trịnh phi đã chết, lúc trước Trịnh gia muốn đem Trịnh cô nương tiến cung. Sau đó Tiên đế ban thưởng độc tửu cho em, Trịnh cô nương lấy cái chết bức ép, Trịnh gia bất đắc dĩ đã cứu em, em tuy bảo toàn được tính mạng nhưng dư độc vẫn tồn tại trong thân thể.”
Tịch Chi cau mày, hắn không hiểu những chuyện quanh quanh quẩn quẩn, chỉ là bản năng cảm thấy Ôn Ngọc Chương đang lừa hắn cái gì.
Hai tay Ôn Ngọc Chương quấn ở trên cổ hắn nhẹ nhàng lay động thân thể. Tịch Chi cúi đầu xuống sẽ có thể nhìn thấy rãnh vυ' trắng như tuyết cùng hai đầu núm thịt mềm nhẵn như ẩn như hiện.
“Tướng công… Chàng trước tiên đừng quan tâm những việc khác, chỗ này của em trướng vô cùng, muốn tướng công yêu thương Chương Nhi trước.”
Bởi vì phải dưỡng dục hài tử, trên người Ôn Ngọc Chương có một luồng hương sữa nhàn nhạt. Đại xà thèm từ hôm qua đến bây giờ, làm sao chịu được dáng vẻ câu dẫn như vậy của Ôn Ngọc Chương. Còn chưa nghĩ rõ ràng, bàn tay đã bắt đầu xoa nắn da thịt của Ôn Ngọc Chương, dọc theo lưng vuốt nhẹ đến cái yếm trước người che khuất cặρ √υ' to.
Da thịt mịn màng mang theo nhiệt độ ấm áp, ngón tay đại xà gần như dính vào trên người Ôn Ngọc Chương. Một tay hắn cầm vòng eo của y, một tay khác cởi bỏ toàn bộ quần áo của y, làm cho cái mông của y trần trụi ngồi trên đuôi chính mình.
Đại xà đẩy cái mông của Ôn Ngọc Chương ra, lấy ra vảy xà che lấp miệng huyệt. Bởi vì ăn qua châu quả, xà tinh đã bị Ôn Ngọc Chương hấp thu gần hết, chỉ còn hai huyệt bị thao sưng tấy cùng khe thịt nhăn nheo bên để lại vết tích tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong.
“Đều ăn hết.” Tịch Chi liếʍ tai Ôn Ngọc Chương cười cười, “Có phải là muốn sinh thêm một tiểu xà không?”
Vành tai của Ôn Ngọc Chương có chút hồng, kẹp lấy đuôi đại xà cọ cọ, dùng miệng huyệt đi mài vảy đại xà. Bởi vì đang là hình xà, dưới khố Tịch Chi có một đôi dương v*t. Ôn đại nhân là người chí cao gan lớn, duỗi tay cầm dương v*t đại xà liếʍ môi nói: “Hai cái dương v*t của tướng công đồng thời tiến vào có được không?”
“Để ta nhìn một chút.”
Y nhấc lên cái mông cho Tịch Chi nhìn hai cái da^ʍ huyệt đã chảy nước. Đại xà dùng lòng bàn tay mạnh mẽ xoa khe thịt của y, nặn ra càng nhiều d*m thủy. Hôm qua thao ác liệt như vậy, nhưng bây giờ tao bức của Ôn Ngọc Chương đã chặt chẽ khép lại, hậu huyệt nhăn nheo cũng đóng chặt. Ngoại trừ miệng huyệt sưng tấy cũng không nhìn ra được gì. Tịch Chi hoài nghi lúc hắn biến thành nguyên hình thì Ôn Ngọc Chương làm sao trụ được để hắn thao làm.
Cảm thấy đại xà do dự, Ôn Ngọc Chương nắm ngón tay của hắn đâm vào bên trong khe thịt của chính mình, lấy d*m thủy thoa khắp nơi riêng tư. Bên trong thịt huyệt lập tức mềm nhuyễn, ấm áp nhiều nước. Thần sắc Tịch Chi buông lỏng, Ôn Ngọc Chương buông tay ra, nhấc thân thể cưỡi lên một đôi dương v*t của đại xà. Qυყ đầυ cự đại do dự đỉnh đỉnh miệng huyệt, Ôn Ngọc Chương hơi dùng sức, thịt mềm liền bao vây lấy qυყ đầυ mυ'ŧ vào.
Một đôi dương v*t của đại xà cắm vào hoa huy*t và hậu huyệt của Ôn Ngọc Chương, bắt đầu chậm rãi tiến vào thân thể y. Thịt huyệt ấm áp khẩn cấp bó chặt dương v*t hơi lạnh. Cách một tầng thịt mỏng manh, hai cái côn th*t dường như có thể cảm nhận va chạm lẫn nhau.
“A!”
Ôn Ngọc Chương dựa vào trọng lượng thân thể ngồi xuống vẫn gian nan như cũ, may là đêm qua da^ʍ huyệt mới vừa bị thao thục nên dễ dàng tiếp nạp dương v*t đại xà, đang cố gắng mà co rút, phun ra nước nuốt vào côn th*t càng nhiều. Mặc dù vậy, cái mông của Ôn Ngọc Chương cũng bị hai côn th*t cự đại đè ép đến biến hình. Hai mông thịt như cánh hoa triệt để hợp không được, vô lực cắn nuốt dương v*t to dài.
Tịch Chi ôm eo Ôn Ngọc Chương ép xuống, đuôi xà thật dài vỗ vào vách tường xe ngựa.
Đợi đến khi hai cái dương v*t của đại xà tiến vào toàn bộ, đầu Ôn Ngọc Chương đã đầy mồ hôi. Vảy xà băng lãnh dưới mông kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ôn Ngọc Chương không nhịn được run rẩy. Y ôm vai Tịch Chi, thân thể không xương nhu nhược khéo léo quấn lấy lão yêu quái nửa người nửa xà.
Y cắn môi hơi nhíu mày, thoạt nhìn vừa kiều vừa mị.
Đại xà bị y câu mất ba hồn bảy phách, chậm rãi động đậy. Ôn Ngọc Chương khóc chít chít kêu đau, Tịch Chi không thể làm gì khác hơn là nhẫn nhịn trước.
Ôn Ngọc Chương ôm lấy cổ đại xà, “Tướng công… Vυ' Chương Nhi cũng rất đau, chàng tới xem một chút.”
Tịch Chi đang muốn cởi yếm của Ôn Ngọc Chương, đột nhiên nhớ ra gì đó: “Cái vị Thái tử kia của em đâu?”
Ôn Ngọc Chương tuyệt vọng rêи ɾỉ một tiếng, “Năm ngoái, Thái tử điện hạ ám sát Tiên đế đúng vào ngày mừng thọ, ám sát thất bại liền tự sát. Một tháng sau đó Tiên đế chết vì bệnh, Thái hậu trước tiên đưa ấu tử của Trịnh phi kế vị, tự mình buông rèm nhϊếp chính.”
Nghe như không có một chút gì liên quan đến Ôn Ngọc Chương, có thể trong chuyện này hơn nửa là do Ôn Ngọc Chương thêm dầu vào lửa, tính kế đủ chuyện, từng bước khiến máu chảy thành sông. Bản thân y tuy không phải vô tội, nhưng lúc này ý loạn tình mê, y vẫn như cũ không chịu để cho Tịch Chi biết một tí. Dường như làm vậy, trong lòng lão yêu quái sẽ có thể chấp nhận xem y như người lương thiện.
Tịch Chi còn chưa kịp nói, Ôn Ngọc Chương lôi kéo tay hắn sờ tới dây yếm phía sau lưng mình, ủy khuất lên án: “Thanh Quy… Chàng còn muốn em hay không?”
Làm sao mà cam lòng không muốn.
Lão yêu quái bị Ôn đại nhân làm nũng câu dẫn đến hồn phách dập dờn, lúc này không còn quan tâm chuyện nhân gian vỡ nát bên trong triều đình, nắm cằm dưới của Ôn Ngọc Chương hôn môi y, một bên cởi xuống cái yếm đỏ thẫm của Ôn Ngọc Chương.
Mới vừa cởi ra sợi dây phía dưới yếm, một đôi vυ' to tròn trịa trắng như tuyết được thả ra, lắc lư trên dưới đỉnh đỉnh cái yếm mỏng manh. Không còn trói buộc, cái yếm căn bản không che lấp được hai vυ' thịt, lộ ra mảng da thịt trắng.
Một tay đại xà cầm một khỏa vυ' to nhẹ nhàng nhào nặn, như vậy Ôn Ngọc Chương đã chịu không nổi. Vυ' lớn vừa đau vừa ngứa, y quấn lấy lưỡi của Tịch Chi rầm rì muốn hắn ăn cái vυ'. Đam Mỹ Hài
Đại xà rốt cuộc cởi yếm xuống, một đôi vυ' to xinh đẹp triệt để bại lộ trước mắt Tịch Chi. Hẳn là do sinh tiểu xà, cái vυ' Ôn Ngọc Chương lớn hơn rất nhiều so với lúc trước, nặng trình trịch mà treo ở trước ngực y. Lại bởi vì bên trong trướng đầy sữa, thoạt nhìn đặc biệt vểnh cao, nhưng sờ rất mềm mại nhẵn nhụi như tơ lụa thượng hạng.
Bị đại xà theo dõi, Ôn Ngọc Chương hô hấp càng ngày càng gấp, thịt mềm trước ngực cũng kịch liệt chập trùng, núʍ ѵú thịt run rẩy giống như gắng gượng đứng vững trước gió.
Đại xà nắm một khỏa núʍ ѵú, kéo cao rồi buông tay. Núm thịt liền nảy phun ra cỗ sữa lớn, hương sữa thơm ngọt tràn ra, hắn nâng tay đem sữa tươi thoa khắp hai vυ' to của Ôn Ngọc Chương.
“A, tướng công đừng nghịch… Chương Nhi đau lắm, tướng công hút hút một cái vυ' a…”
Dương quang thỉnh thoảng từ màn cửa sổ xe ngựa chiếu vào rọi xuống vυ' Ôn Ngọc Chương, da thịt vốn trắng như tuyết chẳng khác nào gần như trong suốt. Đại xà nhìn chằm chằm tia dương quang nhỏ vụn kia, cúi người nói bên tai Ôn Ngọc Chương: “Lát nữa đừng sợ, người khác không nhìn thấy, ta sẽ dùng phép che mắt.”
Ôn Ngọc Chương còn chưa hiểu, đôi mắt đã bị đại xà dùng yếm che kín, tiếp theo y cảm giác được trên người hứng đầy dương quang. Xe ngựa đang chậm rãi đi trên đường, có thể nghe thấy tiếng người nói xung quanh. Ôn Ngọc Chương liền sợ hãi cả kinh, bỗng nhớ đến lời nói của Tịch Chi, cưỡng ép nhẫn nại chịu đựng, thân thể lại không nhịn được run rẩy.
Loại cảm giác bị người vây xem y hầu hạ dưới thân một yêu quái nửa người nửa xà đã kɧıêυ ҡɧí©ɧ tâm lý quá giới hạn, cho dù là Ôn Ngọc Chương cũng không nhịn được thấp giọng rít gào