Năm năm sau, tại đế đô, Ôn phủ.
“Tịch Chi, em nhớ chàng không có tên tự, em cho chàng một cái có được hay không?”
“Chuyện khi nào? Tại sao ta không nhớ rõ.” Tịch Chi buông đuôi xà đang cuốn lấy Ôn Ngọc Chương xuống, nửa người trên của hắn vẫn là hình người, miễn cưỡng chôn ở trong ngực nương tử, ngón tay nhàm chán vân vê đuôi tóc Ôn Ngọc Chương.
“Chính là ngày em gả cho chàng, chàng nói chàng sinh ra trong bụi cỏ dại, không để ý nhiều như vậy.”
Ôn Ngọc Chương nhịn cười, hơi dùng sức rón mũi chân, ghế nằm đung đưa một lần nữa, đuôi Tịch Chi xạc xạc mà quét mặt đất. Tịch Chi không muốn nghĩ, Ôn Ngọc Chương đau lòng, y chạm lên đuôi hắn đặt trên chân mình, vừa nói: “Ngày đó chàng làm em thực sợ hãi.”
Phụ mẫu Ôn gia đến tột cùng là có oán hận trong lòng, định ra hôn kỳ là đoan ngọ năm ấy. Loại xà tu hành ngàn năm vào ngày đoan ngọ ấy lại buồn bực bất an, tính khí táo bạo, rốt cuộc giằng co một phen với Ôn Ngọc Chương.
Tịch Chi rõ ràng nhớ lại ngày ấy, liếʍ môi một cái, hơi có chút thực tủy biết vị, đuôi lặng lẽ chui vào bên trong trường sam Ôn Ngọc Chương.
“Em đang nghĩ tên tự của chàng.” Ôn Ngọc Chương buồn cười nói: “Đừng xé mất, em vẫn còn muốn mặc nó.”
“Vậy em cởi đi.”
Tịch Chi phẫn nộ mà thu hồi pháp lực, nhìn chằm chằm Ôn Ngọc Chương trước tiên mở ra vạt áo ở eo, thoát khỏi trường sam lộ ra thân thể ngọc ngà. Đuôi hắn hơi động, tụt quần trắng xuống, từ từ lộ ra hai chân thon dài trắng như tuyết đang đóng chặt che khuất cảnh xuân bên trong. Cổ tay Ôn Ngọc Chương hướng lên trên, mở toàn bộ vạt áo ra. Quần áo triệt để rơi xuống hai bên thân, y lại không có mặc gì bên trong áo khoác. Núʍ ѵú no đủ mịn màng bị lạnh khẽ run trong không khí, vòng eo dẻo dai được đuôi Tịch Chi cuốn lấy, quấn một vòng sau đó chen vào khe trong chân của y.
“… Ôn Tịch Chi, tự Thanh Quy, có được hay không?” Toàn bộ thần trí của Ôn Ngọc Chương đã đặt trên người Tịch Chi tưởng tượng ra tự. May là ngày thường hầu hết y ở cùng một chỗ giao hoan với hắn, cởϊ qυầи áo rồi lập tức tự giác tách ra hai chân gác lại tay vịn ghế. Chóp đuôi Tịch Chi tiến vào bên trong hoa huyệt y, lòng bàn tay nắm núʍ ѵú y nhào nặn. Núʍ ѵú lay động, vυ' to mềm mại bị xoa nhẹ chốc lát, núʍ ѵú phun ra sữa trắng. Ôn Ngọc Chương chưa từng hoài qua trứng xà, bí núʍ ѵú là tác dụng của châu quả. Tiểu xà lớn đến mấy tháng sẽ biến thành hình người, sẽ cần sữa mẹ nuôi nấng.
Tịch Chi đang muốn đến gần uống sữa thì nghe thấy Ôn Ngọc Chương nói vậy, lười biếng trả lời: “Khi nào ta có họ?”
“Em sẽ cho chàng họ.”
Ôn Ngọc Chương nâng vυ' to của mình đưa tới bên miệng Tịch Chi, vừa nói: “Gần đây chàng không có tinh thần, muốn phát tình sao?”
“Ừm.”
Tịch Chi há miệng ngậm núʍ ѵú phấn nộn, hơi hơi dùng sức hút một cái, cỗ sữa tươi trong miệng trào ra, sữa thơm ngọt ấm áp khiến Tịch Chi thoải mái thở ra. Đuôi xà quấn lấy càng chặt, chóp đuôi xuyên càng sâu, ngâm bên trong vách thịt trơn trợt.
Ôn Ngọc Chương uốn éo người mềm nhũn hừ hừ: “Tướng công… Trên đuôi có cục đá, đừng đem vào bên trong, em không chịu nổi.”
Đuôi xà quanh năm trơn nhẵn, nhưng vừa nãy lăn vài vòng trên đất đã dính không ít hòn đá nhỏ, lúc này đều đi theo chóp đuôi Tịch Chi ma sát động thịt Ôn Ngọc Chương. Mị thịt mềm mại bên trong bị cục đá nghiền lên, mài văng nước tung toé, vừa chua xót vừa sảng khoái. Ôn Ngọc Chương có chút không chịu nổi, ôm cổ Tịch Chi xin tha.
Tịch Chi hút hết một cái vυ' mới buông Ôn Ngọc Chương ra, lưu luyến mà mò đến cái vυ' khác. Núʍ ѵú còn lại đã chảy sữa xuống, hắn lấy ngón tay ngắt núʍ ѵú không cho sữa tiếp tục chảy ra, nói với Ôn Ngọc Chương: “Ta lấy cục đá ra, em tự nắm vυ' đừng cho chảy sữa.”
Ôn Ngọc Chương vội vàng gật đầu, cầm lấy núʍ ѵú của chính mình. Gấp gáp thở dốc khiến bộ ngực của y kịch liệt chập trùng khiến một đôi vυ' mềm mại lắc lư. Một bên vυ' thịt bị đại xà cắn ra một vòng dấu răng lớn, núʍ ѵú sáng lấp lánh cũng là do nước miếng của hắn, mà núʍ ѵú còn lại được Ôn Ngọc Chương nắm vẫn hoàn mỹ sạch sẽ ngẩng đầu đứng thẳng. Dương quang xuyên thấu qua lá cây chiếu rọi trên hai vυ' của y, như là phát ra ánh sáng nhạt, sáng đến chói mắt.
Trước đây Tịch Chi chưa từng thử qua sữa tươi, hắn vẫn luôn có chút ghét bỏ loại nước trắng dính nhơm nhớp. Từ khi Ôn Ngọc Chương trướng vυ' khó chịu, cầu hắn hút qua một lần, về sau đã trở nên nghiện, không chờ bên trong đầy hắn đã muốn ăn.
Có lúc Ôn Ngọc Chương đi vào triều, đại xà tỉnh lại không thấy được y lập tức ồn ào cả ngày. Ôn Ngọc Chương vì cưng chiều hắn, thời điểm vào triều mang theo đại xà đã biến nhỏ đựng trên eo chính mình. Hắn tỉnh rồi lập tức tiến vào bên trong yếm của Ôn Ngọc Chương, thoả mãn kề sát vυ' thịt mềm mại của Ôn đại nhân ngủ một giấc. Ôn Ngọc Chương lo sợ hắn rơi xuống, trên cổ quanh năm đeo dây đỏ quấn theo một viên nhẫn bạc, giúp hắn bám vào.
Tịch Chi luôn luôn không muốn mặc quần áo, thời điểm có người ngoài lập tức trốn ở trên người Ôn Ngọc Chương.
Bây giờ hắn biến đuôi thành hai chân, để trần thân thể ngồi xổm trước mặt Ôn Ngọc Chương. Đuôi xà rút ra, mật huyệt lập tức bị mép thịt môi đầy đặn che khuất, hạt châu dính nước hơi nhô lên, thỉnh thoảng có nước chảy ra trong khe hở.
“Tướng công, bên trong rất ngứa.” Hai chân Ôn Ngọc Chương gác lên hai vai Tịch Chi, dịch cái mông đến gần giục hắn.
Lưỡi xà thật dài cuốn tới mật hoa, Tịch Chi lấy bàn tay dùng sức xoa nắn hạt thịt. Giống như trái cây chín mọng, mật huyệt Ôn Ngọc Chương chậm rãi bị vò mở, mép ngoài âʍ ɦộ nhếch lên lộ ra âʍ ѵậŧ và tiểu thịt môi run rẩy ở bên trong. Dâʍ ŧᏂủy̠ từ bên trong khe thịt chảy ra, chảy dọc theo khe mông Ôn Ngọc Chương đọng trên ghế nằm, làm ướt đẫm quần áo dưới thân y.
Đại xà phát tình nhìn nước bên trong hoa huyệt chảy ướt quần áo, lập tức há miệng ngậm vào thịt non của Ôn đại nhân. Lưỡi xà thâm nhập vào bên trong khe thịt điên cuồng làm, mật hoa róc rách chảy ra, hắn đầu tiên là mạnh mẽ hút vài hơi, không muốn nước chảy mất đành lui ra ngoài ngậm toàn bộ âm phụ vào miệng liếʍ cắn, nỗ lực hút ra mật hoa bị thịt bên trong cản lại.
“Chậm một chút, tướng công… Bên trong còn có rất nhiều.”
Ôn Ngọc Chương nhấc lên cái mông, hai chân chặt chẽ co lại, nửa người dưới treo trên cổ Tịch Chi. Y mềm giọng rêи ɾỉ, bên trong tao bức bị đại xà liếʍ sảng khoái không thôi, cả người động tình ửng màu hồng nhạt.
Nhớ đến Tịch Chi muốn uống sữa, y không dám buông ra ngón tay nắm núʍ ѵú. Bên trong đã trướng khó chịu, Ôn Ngọc Chương không thể làm gì khác hơn là đi nhào nặn cái vυ' còn lại, sảng khoái mềm cả người, hai chân nhũn xuống. Tịch Chi phải nâng mông của y, phòng ngừa y ngã xuống.
Đại xà liếʍ sạch sẽ mật hoa bên trong khe thịt, dùng lưỡi xà cẩn thận thăm dò vào miệng huyệt hơi mở ra. Bên trong quả nhiên tích lũy một cỗ chất lỏng, Tịch Chi khát khao mà dùng đầu lưỡi quấn lấy nước hút vào trong miệng. Tuy rằng đầu lưỡi hắn dài nhưng luôn cảm thấy uống không đã ghiền, vì vậy Tịch Chi ôm cái mông Ôn Ngọc Chương dùng sức áp về phía chính mình, đôi môi chen vào mép ngoài âʍ ɦộ đầy đặn uống hút, lưỡi xà thật dài ra sức quấy làm thịt trong động.
Lưỡi xà đυ.ng tới hòn đá nhỏ lại khiến một luồng mật hoa nồng đậm tuôn ra. Tịch Chi cũng không vội vã lấy cục đá ra, mà là đem cục đá chất đống nghiền nát ở hoa tâm Ôn Ngọc Chương.
Ôn Ngọc Chương bị mài tay chân như nhũn ra, ngã vào trên ghế nằm lãng gọi. Bỗng nhiên toàn thân co giật, vυ' to trắng như tuyết rung động phun ra sữa tươi. Y dùng tay che, rít gào lên gọi Tịch Chi.
Tịch Chi nhanh chóng nuốt xuống đại cỗ nước do triều thổi mang đến. Lưỡi xà còn đang cướp đoạt thịt trong động, hút ra một chút chất lỏng cuối cùng. Biết Ôn Ngọc Chương mới vừa triều thổi qua, bên trong tạm thời không còn nước mới chịu từ nhụy hoa Ôn Ngọc Chương lui ra ngoài.
Ôn Ngọc Chương cuộn tròn hai chân nằm ở trên ghế, mờ mịt nhìn Tịch Chi: “Tướng công, em nắm không được, chàng mau tới ăn vυ' Chương Nhi.”
Tịch Chi chen bên người Ôn Ngọc Chương, làm cho hắn nghiêng người nằm. Cái vυ' no đủ nước vừa đúng ở bên miệng hắn. Hắn há miệng ngậm lấy, ngón tay Ôn Ngọc Chương đã cứng đờ, bị Tịch Chi liếʍ tê tê dại dại mới chậm rãi rút ra.
Tịch Chi ăn lửng dạ rồi cũng không vội vã, ngón tay vuốt ve núʍ ѵú thịt của Ôn Ngọc Chương, nhai kỹ nuốt chậm mà mυ'ŧ vào núʍ ѵú y.
Một lát sau, Ôn Ngọc Chương dừng lại, vén lên tóc cúi đầu nhìn Tịch Chi. Tịch Chi động dục dùng dươиɠ ѵậŧ đâm đâm bắp đùi của y, ra hiệu hắn đã cứng rắn.
Lúc này Ôn Ngọc Chương mới nhớ tới hòn đá nhỏ vẫn còn bên trong huyệt mình, y vừa bực mình vừa buồn cười, búng nhẹ trán Tịch Chi nói: “Lão yêu quái chàng không thể làm chuyện đứng đắn sao.”
“CᏂị©Ꮒ em không phải là chuyện đứng đắn.” Tịch Chi hàm hàm hồ hồ nói: “Em phải sinh tiểu xà cho ta.”
Xà yêu tu luyện một ngàn năm nhưng hơn nửa thời điểm đã là ngủ thϊếp đi, ngoại trừ tuổi tác cái gì cũng không quan trọng, chỉ biết là muốn tìm người sinh tiểu xà.
Tim Ôn Ngọc Chương mềm nhuyễn, ngón tay của y sờ vào tóc Tịch Chi, ôn nhu giảng đạo lý cho hắn: “Tướng công, nếu chàng nghịch hỏng huyệt của em. Lát nữa em nhất định phải xoa thuốc, buổi tối chàng ăn sẽ có mùi thuốc khó chịu. Lần trước chàng ăn một lần đã ói rất lâu, chính mình không nhớ rõ?”
Lão yêu quái suy nghĩ một chút, cảm thấy Ôn Ngọc Chương nói rất đúng, bất đắc dĩ buông ra núʍ ѵú thịt. Ngón tay cắm vào bên trong thịt huyệt Ôn Ngọc Chương, triển một phép thuật nhỏ, hòn đá bên trong liền dính vào đầu ngón tay của hắn.
Ôn Ngọc Chương co rút lại động thịt cảm nhận một chút, bên trong đã sạch sẽ —— quả nhiên vừa nãy Tịch Chi nói để hắn liếʍ ra chính là nói linh tinh.
“Khi đó em cảm thấy chàng rất lợi hại.” Ôn Ngọc Chương đỡ trán thở dài, lần đầu tiên y thấy Tịch Chi thật sự cảm thấy chấn động, mà bây giờ Tịch Chi chuyên tâm uống sữa y, chẳng hề để ý đến y.
Ôn Ngọc Chương bật cười, y và một cái lão yêu quái thì so sánh cái gì. Y mở ra chân, một cái chân khoát lên eo Tịch Chi, lộ ra khe thịt đã bị lưỡi xà thao đến đỏ tươi.
Tịch Chi đã phát tình, vì là ngày đầu tiên nên cũng không vội dùng hình xà giao phối. Mà mặc dù là hình người, một côn ŧᏂịŧ mềm cứng dưới khố hắn cũng cực kỳ khả quan.
Ôn Ngọc Chương tự mình quấy làm bên trong huyệt chốc lát, câu ra một cỗ lớn chất lỏng bôi lên dươиɠ ѵậŧ Tịch Chi, lấy bàn tay nắm lại tuốt mấy cái, rồi đưa đến miệng huyệt chính mình.
“A!”
Tịch Chi bỗng nhiên thẳng lưng, Ôn Ngọc Chương hoàn toàn không có chuẩn bị, bên trong huyệt bị dươиɠ ѵậŧ đại xà lắp đầy.