Học Bá Hôm Nay Lộ Tẩy Chưa?

Chương 3

Liễu Thanh Thanh ngơ ngác nhìn tóc giả màu đen trên tay chàng trai.

Đây là lần đầu cô đội tóc giả, không quá thành thạo, không cẩn thận một chút liền bị người ta tháo xuống rồi.

…Còn may là tóc giả bây giờ mới rơi, không rơi ngay lúc đang ở trên sân khấu, nếu không cô thật sự muốn tìm cái hố mà chui xuống.

Nhưng cho dù là bây giờ rơi, cũng xấu hổ quá rồi!!!

Khuôn mặt nhỏ của Liễu Thanh Thanh đỏ bừng, ngay cả thuỳ tai như bạch ngọc cũng nhiễm một màu đỏ.

Kinh ngạc qua đi, chàng trai nhận ra mớ tóc đen trong tay là tóc giả. Lắc lắc mớ tóc chất lượng khá tốt đủ để lấy giả làm thật trong tay, chàng trai cà lơ phất phơ nói: “Cô gái nhỏ, cậu rụng tóc có hơi nghiêm trọng đó.”

Liễu Thanh Thanh: “…”

Ơ hay! Cái gì gọi là rụng tóc nghiêm trọng cơ?!

Một thiếu nữ đang độ tuổi xuân như cô, mới không có rụng tóc đâu!

Không! có!

Chàng trai cân nhắc một chút, “Nghe nói ăn nhiều mè đen có thể cải thiện nỗi lo rụng tóc.”

Liễu Thanh Thanh: “…”

Cậu mới rụng tóc!

Cậu mới ăn mè đen!

Liễu Thanh Thanh, Tôi, tóc! dày! lắm! nhá!

Chỉ là có hơi ngắn, lại hơi xanh mà thôi!

Nhìn dáng vẻ vừa giận dữ vừa xấu hổ của Liễu Thanh Thanh, khuôn mặt trắng nõn đỏ ửng một mảng, tròng mắt màu trà nhạt như pha lê mở lớn, tức giận trừng anh, chàng trai không chút khách khí bật cười thành tiếng.

Mặt Liễu Thanh Thanh càng đỏ hơn, cũng không biết là do xấu hổ hay tức giận.

“Khụ, không đùa cậu nữa, tôi dạy cậu cách làm sao đội tóc giả nhé.”

Chàng trai chậm rì rì di chuyển đôi chân dài đến gần Liễu Thanh Thanh, đứng yên trước mặt cô, ánh đèn chiếu vào ngũ quan thâm thuý lập thể của anh, phác hoạ ra một mảnh bóng mờ nhàn nhạt. Anh hơi cong lưng, cúi đầu nhìn Liễu Thanh Thanh, duỗi tay giúp cô đội lại tóc giả.

Tay anh cực kỳ đẹp, màu da trắng trẻo lạnh lẽo, xương ngón tay rõ ràng, ngón tay thon dài, móng tay cắt tỉa gọn gàng.

Đôi tay này vừa nãy còn nắm chặt thành nắm đấm, gân tay hằn lên tàn nhẫn đấm người, lúc này mười ngón tay thon dài mở ra, thật cẩn thận đỡ lấy đỉnh đầu Liễu Thanh Thanh, giúp cô gái nhỏ đội tóc giả một lần nữa.

Âm sắc chàng trai thiên về lạnh lẽo, ngữ điệu lại biếng nhác: “Cậu đeo lưới tóc không đúng cách, mép của lưới tóc phải được kéo đến trên trán, không được để sau mép tóc, kẹp của tóc giả cũng đừng đừng kẹp lên lưới tóc, nếu không sẽ rất dễ rơi xuống.”

Anh đến gần Liễu Thanh Thanh, ngón tay ấm áp nhẹ nhàng qua lại trên mái tóc xanh ngắn ngủn của Liễu Thanh Thanh, giúp cô sắp xếp lại lưới tóc. Hai người dựa rất gần, Liễu Thanh Thanh thậm chí có thể ngửi được mùi hương gỗ thông dễ chịu trên người anh.

Sửa xong lưới tóc, chàng trai lại cố định bộ tóc giả đen mềm lên lưới tóc. Con trai bình thường đều sẽ không biết làm những việc tinh tế như vậy, còn anh lại rất thành thạo, cố định vừa nhanh vừa đẹp.

Liễu Thanh Thanh lắc lư đầu trái phải một chút, đúng là rất chắc chắn, tóc giả cũng sẽ không rơi xuống nữa.

Liễu Thanh Thanh: “Cảm ơn.”

“Không có gì.” Chàng trai hơi mỉm cười, cúi đầu nhìn đồng hồ, “Đi thôi, chúng ta ở đây cũng khá lâu rồi.”

“Ừm.” Liễu Thanh Thanh gật gật đầu.

Chàng trai kéo mở cửa nhà vệ sinh, hai người sóng vai đi ra toilet nữ.

Vừa đi chưa được hai bước, Liễu Thanh Thanh bỗng ngừng lại bước chân, nhỏ giọng “Ôi trời” một tiếng, xoay người lại lần nữa đi vào nhà vệ sinh.

“Làm sao vậy?” Chàng trai sửng sốt, ngựa quen đường cũ đi theo Liễu Thanh Thanh vào lại toilet nữ, “Sao lại quay lại rồi?”

Khuôn mặt Liễu Thanh Thanh ửng đỏ: “Tôi muốn đi vệ sinh.”

Sở dĩ sau khi xuống sân khấu cô đi thẳng đến nhà vệ sinh là vì giải quyết nhu cầu sinh lý, lại không ngờ ở cửa nhà vệ sinh trùng hợp gặp được cảnh chàng trai đang đánh người đàn ông trung niên, mới dẫn đến một đống chuyện lúc sau, cô đều suýt thì quên mất bản thân tới là vì muốn đi vệ sinh.

Nói xong, Liễu Thanh Thanh kinh ngạc liếc nhìn chàng trai một cái: “Sao cậu cũng lại đây? Tôi quay lại là muốn đi vệ sinh, lẽ nào cậu cũng…?”

Liễu Thanh Thanh chần chờ một chút: “Cậu cũng muốn đi vệ sinh trong toilet nữ?”

Chàng trai: “…”

Chàng trai: “Tôi không có! Tôi đi trước đây, hẹn gặp lại!”

Anh vội vàng xoay người, giống như có quái vật đang đuổi theo đằng sau, rời khỏi toilet nữ nhanh như gió.

Liễu Thanh Thanh nhìn theo bóng dáng chàng trai, nhịn không được mà bật cười.

Ha ha ha ha ha ha, cuối cùng cũng hoà được một ván.

Hình như, còn chưa kịp hỏi tên của cậu ta.

********

Đi vệ sinh xong, Liễu Thanh Thanh về lại hiện trường lễ trao giải Bách Xuyên, lặng lẽ lùi vào chỗ dành cho cô ở trong khán phòng, ngồi xuống bên cạnh Tề Trăn.

Tề Trăn nhỏ giọng hỏi: “Liễu Ca, vừa nãy em đi đâu đó? Lâu như vậy mới về?”

Liễu Thanh Thanh cũng nhỏ giọng trả lời: “Nhà vệ sinh.” Không nói thêm chuyện cô gặp được chàng trai kia.

Lần này cô ra ngoài có hơi lâu, biên kịch xuất sắc nhất, nhϊếp ảnh gia xuất sắc nhất, chuyên gia tạo hình xuất sắc nhất mấy loại giải thưởng cho nhân viên hậu cần đều đã trao xong, lúc này đang trao giải thưởng nam chính xuất sắc nhất.

MC: “Tiếp theo xin mời nữ sĩ Chương Lâm, tiên sinh Hàn Thiên lên trao giải thưởng nam chính xuất sắc nhất!”

Chương Lâm cùng Hàn Thiên đều là diễn viên gạo cội tuổi tầm hơn 40, gia nhập làng giải trí nhiều năm, nắm giữ không ít danh hiệu ảnh đế ảnh hậu, là tiền bối rất được kính trọng trong giới.

Sau khi hai người tay trong tay lên sân khấu, đứng trước micro trên bục phát biểu, cười đùa trêu trọc nhau hai câu.

Chương Lâm: “Thầy Hàn, chúng ta lại cùng nhau trao giải thưởng rồi, lần trước là cách đây 3 năm trao giải nữ chính xuất sắc nhất nhỉ, chớp mắt lại 3 năm qua đi, thầy Hàn vẫn luôn phong độ như cũ.”

Hàn Thiên phong độ nhẹ nhàng nói: “Cô cũng vẫn rạng rỡ thu hút mọi ánh nhìn như vậy.”

Chương Lâm cười nói: “Được rồi, khán giả đang háo hức chờ mong màn công bố nam chính xuất sắc nhất của lễ trao giải Bách Xuyên năm nay đấy, không phải tới để nghe hai chúng ta lên sân khấu thổi phồng lẫn nhau đâu.”

Hàn Thiên: “Ôi trời, lần này giải nam chính xuất sắc nhất cạnh tranh cực kỳ dữ dội, nam chính lớn tuổi nhất trong danh sách đề cử của chúng ta là 47, nhỏ nhất còn chưa đến 17 tuổi, độ tuổi trung gian khoảng 30, đúng là tình huống đặc biệt hiếm thấy.

Chương Lâm: “Đúng vậy, có diễn viên gạo cội, cũng có người bạn mới. Như vậy 5 bộ tác phẩm đề cử cho giải Bách Xuyên lần này lần lượt là, mời xem màn hình lớn.”

“Sự kiện thiếu niên” Lục Ly

“Yêu em” Trần Thần

“Nháy mắt tử vong” Hoàng Vĩ Tân

“Phòng y tế 48 giờ” Âu Hạ Nhất

“Không người thấy rõ” Trần Khắc

Liễu Thanh Thanh chỉ nhìn thoáng qua rồi di chuyển tầm mắt. Cô vừa mới đến, trong giới giải trí này một người cũng không quen biết, ai đoạt giải đối với cô mà nói cũng không có gì khác biệt.

Nhưng những khán giả khác đều là cáo già đã lăn lội trong giới giải trí nhiều năm, ai là chủ nhân của giải nam chính xuất sắc nhất lần này hẳn là đều đã có nhận định của riêng mình.

Liễu Thanh Thanh nghe thấy một người phụ nữ mặc váy ngồi trước mặt cô thì thầm với bạn đồng hành của cô ấy: “Tớ nghĩ ảnh đế lần này là “Sự kiện thiếu niên” Lục Ly.”

Người bạn lại có suy nghĩ khác: “ “Sự kiện thiếu niên” khá là hay, nhưng Lục Ly còn quá trẻ, trong lịch sử giải Bách Xuyên chưa từng có ảnh đế trẻ tuổi như vậy đúng không? Tớ đoán là “Nháy mắt tử vong” Hoàng Vĩ Tân, thầy Hoàng năm nay 47 tuổi, ba lần đề cử giải Bách Xuyên mà chưa được cúp, lần này chắc sẽ là thầy ấy.”

Lục Ly? Hoàng Vĩ Tân? Đây đều là ai? Không quen biết. Liễu Thanh Thanh vào tai này ra tai kia, nhàm chán đùa nghịch ngón tay của mình.

Trên sân khấu, tiết mục trao giải còn đang tiếp tục.

Chương Lâm khoa trương nói: “Trời ạ, năm vị này đều là nam diễn viên mà tôi thích, thật sự là quá khó để lựa chọn!”

Hàn Thiên: “Đúng vậy, còn may không để chúng ta tới chọn, nào, bây giờ hãy để chúng tôi tiết lộ ai là nam diễn viên chính xuất sắc nhất trong lễ trao giải Bách Xuyên lần thứ 28!”

Chương Lâm mở ra phong thư màu đỏ trong tay, từng câu từng chữ nói vào micro: “Giải thưởng nam chính xuất sắc nhất của Bách Xuyên lần thứ 28 trao tặng——“Sự kiện thiếu niên”, Lục Ly. Chúc mùng Lục Ly!”

Hàn Thiên cười nói: “Người trẻ tuổi nhất trong lịch sử giải Bách Xuyên đạt giải nam chính xuất sắc nhất, diễn viên thiên tài còn chưa đến 17 tuổi, quả là hậu sinh khả uý.”

“Aaaa là Lục Ly!!!”

“Không ngờ đúng là Lục Ly!!!”

“Thiếu niên thiên tài ảnh đế, danh xứng với thực!!!”

“Lục Ly! Quá giỏi! Tương lai rộng mở!!”

Thời điểm hai chữ “Lục Ly” được đọc lên, toàn trường vỗ tay như sấm, tiếng hoan hô quả thật có thể làm bật tung nóc nhà hội trường lễ trao giải, thậm chí Tề Trăn ở bên cạn Liễu Thanh Thanh cũng nhiệt liệt vỗ tay bộp bộp bộp theo: “Lục Ly quá giỏi!”

Lục Ly là ai, nổi tiếng như vậy à. Liễu Thanh Thanh có chút tò mò nhìn về sân khấu lễ trao giải.

Một chàng trai mặc âu phục đứng lên từ hàng ghế đầu dành cho khách quý. Anh đưa lưng về phía Liễu Thanh Thanh nên không nhìn rõ mặt, chỉ có thể thấy dáng người thon dài, lưng thẳng tắp cùng một đôi chân dài được quần âu bao bọc.

Chàng trai tao nhã cài chiếc cúc cuối cùng của bộ vest, quay người ôm lấy đạo diễn, diễn viên và nhân viên công tác trong đoàn làm phim, tiếp theo sải đôi chân dài, không nhanh không chậm đi lên sân khấu trao giải.

Màn hình lớn đúng lúc phát ra lời nhận xét của ban giám khảo: “Diễn xuất của Lục Ly trong phim “Sự kiện thiếu niên”, từ hai tầng vẻ ngoài và nội tâm đã khắc hoạ thế giới tâm lý và trạng thái của nhân vật. Với kỹ năng diễn xuất tinh tế và độc đáo, lột tả thành công tâm trạng của nam chính An Kiều ở tuổi dậy thì bối rối, nhạy cảm, áp lực và cô đơn, cũng như sự yếu đuối và mạnh mẽ của anh khi cùng lúc đối mặt với việc bố mẹ ly hôn, bạn học bắt nạt, bạn thân phản bội, thất bại trong kỳ thi… Thể hiện ra sự cố gắng trong việc xây dựng hình tượng nhân vật, trao tặng giải nam chính xuất sắc nhất!”

Chàng trai bước lên sân khấu trao giải, nhận cúp giải thưởng nam chính xuất sắc nhất từ tay khách quý.

Tất cả camera đều đổ dồn về phía giữa sân khấu, ghi lại khoảnh khắc này và chàng thiếu niên trẻ tuổi hăng hái ở giữa sân khấu.

Chàng trai quay người lại, giơ cao chiếc cúp trong tay trước sự chứng kiến của tất cả khán giả. Anh đã đổi sang một bộ âu phục trang trọng mà quý giá khác, chỉnh sửa lại đầu tóc, để lộ ra vầng trán. Ánh sáng chiếu vào gương mặt sắc bén thâm thuý của chàng trai, khoé miệng anh hơi nhếch lên, bừng bừng sức sống, ở chính giữa sân khấu toả sáng lấp lánh.

Dưới sân khấu tiếng hoan hô đinh tai nhức óc.

Liễu Thanh Thanh bỗng nhiên mở to hai mắt.

Đây không phải là, chàng trai ở cùng với cô lúc nãy hay sao?!

Anh chính là Lục Ly?!

Ảnh đế của giải thưởng Bách Xuyên?!

Ảnh đế giả dối: Nhẹ nhàng phong độ, nho nhã dễ gần, chín chắn cẩn thận.

Ảnh đế chân thật: Ẩu đả đánh nhau, chụp ảnh dùng filter, dũng cảm xông vào toilet nữ.

Còn cười nhạo cô rụng tóc.

Liễu Thanh Thanh: “…”