Editor: Sasaswa
Ba giờ chiều ngày hôm sau, Hám Thanh Châu nhận được tin nhắn của Vương Thời kêu hắn đưa Đường Bân qua biệt thự Đường gia.
Lúc bọn họ lái xe tới thì Vương Thời đã đứng trước cửa đón hai người.
Vương Thời nghiêng người về phía cửa sổ xe: "Để tôi xem xem, sao tiểu hoa đán của chúng ta lại không ngồi ở ghế phó lái?"
Hám Thanh Châu quay đầu lại, liếc nhìn Đường Bân đang co ro một gốc ở ghế sau, nhớ lại hai mươi phút trước bị hắn ấn vào ghế phó lái toàn thân đều run rẩy không ngừng, bộ dáng hết sức đáng thương.
Hám Thanh Châu bóp kèn: "Tránh ra, chắn đường."
Vương Thời nhún vai, nhìn chiếc xe đang đậu trong gara rồi hét lên: "Xem ra Hám Thanh Châu tiên sinh không thích xe hơi play lắm."
Hám Thanh Châu bình tĩnh xuống xe, chưa kịp nói gì thì Vương Thời đã trở lại bộ dạng đứng đắn nói tiếp: "Thanh Châu, tôi nghĩ dù tôi là bạn hay là bác sĩ tâm lý của Đường Bân, cậu cũng không nên có địch ý với tôi chứ."
Hám Thanh Châu im lặng một lúc, hắn và y là bạn đại học, đối phương không quen biết Đường Bân trước đó, Hám Thanh Châu không phải dạng người nói ra hết tâm tình của mình cho nên mỗi khi hắn nhắc đến Đường Bân với Vương Thời thì đa số đều là nói tới chuyện vui của hắn với Đường Bân lúc còn học trung học.
Đây có thể coi là một phần cố ý che giấu của hắn, cũng có thể coi là Hám Thanh Châu tự lừa dối bản thân mình, hắn nói dối bản thân rằng mối quan hệ của mình và Đường Bân rất tốt.
Giọng của Vương Thời thay đổi: "Ai kêu tôi là một người bạn tốt chứ? Bỏ qua chuyện cậu không trung thực với tôi đi, tôi có quà tặng cậu đây."
Y nói xong thì từ trong túi lấy ra một con búp bê đưa cho Hám Thanh Châu.
Hám Thanh Châu cúi đầu nhìn lại, âm thanh có chút nghi hoặc: "Cái này...là tôi sao?"
Tuy đầu con búp bê có chút to, tay chân đều ngắn nhưng không hiểu sao hắn nhìn thoáng qua đã biết con búp bê này là mình.
Vương Thời: "Cởϊ qυầи ra."
Hám Thanh Châu: "?"
Đường Bân cảnh giác nhìn về phía y.
- ----------