Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 30: Cẩu Hướng Nam

Hướng Nam rút dươиɠ ѵậŧ ra, dươиɠ ѵậŧ thô dài bọc một tầng dính nhớp nửa trong suốt, lỗ sáo nhỏ giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙, lôi ra một sợi chỉ bạc.

Không có dươиɠ ѵậŧ ngăn cản, lượng lớn hỗn hợp dịch từ hậu huyệt trào ra, từ miệng huyệt chảy tí tách xuống đất, có một phần theo bắp đùi Bùi Mẫn chảy xuống, vẽ ra một vệt nước uốn lượn sắc tình.

Giữa đùi Bùi Mẫn ướt dầm dề, vừa ướt vừa trơn toàn là hỗn hợp tϊиɧ ɖϊ©h͙, dịch ruột, còn có gel bôi trơn. Hậu huyệt bị cọ xát đỏ thẫm sưng vù thành cái động bằng ngón tay, nhìn vào trong có thể thấy vách trong đỏ thắm không ngừng trào ra tϊиɧ ɖϊ©h͙. Qua một lát, lỗ nhỏ bị cᏂị©Ꮒ hơi lỏng mới chậm rãi thu nhỏ lại, chỉ còn lại một khe hở khép hờ.

Hướng Nam tách cánh mông ra cẩn thận nhìn, hậu huyệt hơi khép lại, chỉ hơi sưng vù với bị cọ xát đỏ hồng, chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ cũng không thấy tơ máu, thì yên lòng.

Bùi Mẫn nằm trên bàn làm việc vẫn không nhúc nhích, nếu không phải thân thể anh thỉnh thoảng run rẩy sau cao trào, trong cổ họng ngẫu nhiên phát ra vài tiếng rêи ɾỉ nức nở khó nhịn, thì Hướng Nam sẽ tưởng rằng anh bị cᏂị©Ꮒ hôn mê bất tỉnh.

Hướng Nam rút khăn giấy ra, lau tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên dươиɠ ѵậŧ mình, vẫn hơi nhão dính, không thoải mái.

Cậu vỗ vỗ mông Bùi Mẫn: “Tỉnh chưa? Nghỉ đủ rồi thì mặc quần áo đi đi.”

Nhìn đi, đây là thằng chó có một không hai gì thế này, còn không biết nói tiếng người cơ. Nếu là người khác cᏂị©Ꮒ một người đàn ông thành cái dạng này, khẳng định sẽ ôn nhu thương tiếc, săn sóc quan tâm, mà không phải giống Hướng Nam rút chim vô tình, vội vàng đuổi người đi thế này.

Thân thể Bùi Mẫn bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ lại run run, hậu huyệt non vừa tê vừa ngứa còn đang dư vị cao trào, kích động co rút xoắn chặt, tiết ra không ít dâʍ ɖị©ɧ.

Anh vẫn chưa tỉnh hẳn, cả người nhũn ra, đầu choáng váng như là uống rượu trắng độ cao, hơi trì độn chớp chớp mắt, khóe mắt còn vương nước mắt, đôi mắt như phủ một tầng sương, thiếu sự khôn khéo và sắc bén lúc trước, nhiều thêm vài phần nhu hòa và mơ màng.

Hai bên tóc mai và má toàn là mồ hôi, khóe môi cũng đều là nước dãi, toàn thân bị tìиɧ ɖu͙© huân chảy không ít mồ hôi, cả người như là vớt từ trong nước ra.

Vài phút sau, Bùi Mẫn phục hồi ý thức, lúc này trong văn phòng không có một bóng người.

Anh nâng nửa người trên dậy, hai chân vừa mỏi vừa tê, như là đạp lên bông, eo cũng không có sức lực.

Theo động tác này, hậu huyệt lại trào ra một đợt chất lỏng ấm áp, theo bắp đùi trượt xuống, mặt Bùi Mẫn tối sầm.

“Đệt, khốn nạn.”

Lại bị nội bắn, đã nói không bắn bên trong cơ mà. Hiện tại, tâm trạng Bùi Mẫn cực kỳ kém, hận đến mức muốn chém người, hận không phải vì Hướng Nam nội bắn mà sau khi bị nội bắn, lúc đi trở về tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra sẽ rất khó xử, hơn nữa tẩy rửa cũng phiền phức.

Bùi Mẫn dùng khăn giấy lau khô chất lỏng da^ʍ mĩ giữa hai chân, rồi dùng khăn giấy lót một tầng thật dày, mới mặc qυầи ɭóŧ vào, miễn cưỡng tự dọn dẹp, mặc quần áo chỉnh tề.

Anh chịu đựng thân thể không khoẻ, xử lý vệt nước trên bàn làm việc với trên mặt đất, vừa xử lý sạch sẽ, thì nghe được động tĩnh, nhìn về phía cánh cửa màu nâu đỏ.

Hướng Nam mặc một cái áo thun trắng hơi mỏng với một cái quần đùi, đi ra từ phòng nghỉ, trong tay cầm một cái khăn lông trắng xoa đầu.

Áo thun trắng mỏng manh, cổ áo dính chút nước dán lên người lộ màu da, thân thể khỏe mạnh thon chắc như ẩn như hiện, hấp dẫn ánh nhìn, cần cổ thon dài, hầu kết nhô lên tự nhiên lăn lộn lên xuống. Mái tóc đen ẩm ướt lộn xộn rũ xuống trán, nhìn qua có vài phần mềm mại.

Bùi Mẫn nhìn mà không khỏi hơi ngây người, tuy anh mắng Hướng Nam rất nhiều lần, nhưng anh không thể không thừa nhận, Hướng Nam thật sự rất đẹp trai, là kiểu thanh niên tuấn tú. Gương mặt này, dáng người này đúng gu của Bùi Mẫn.

Có thể làm Bùi Mẫn không cam tâm, không tình nguyện vẫn miễn cưỡng lựa chọn hiến thân, ngoài thân phận trưởng ngục của Hướng Nam, thì gương mặt này là yếu tố chủ yếu.

“Hả, sao anh còn chưa đi?”

Nếu Hướng Nam không nói lời nào chính là kiểu Bùi Mẫn thích, nhưng khi nói chuyện, Bùi Mẫn hận không thể lôi tám đời tổ tông của người này ra mắng.

Nghe câu này đi, tiếng người à, có phải tiếng người không.

Bùi Mẫn cảm thấy Hướng Nam không phải người, dùng ánh mắt khinh thường xem súc sinh để nhìn Hướng Nam: “Ông đây không giống người nào đó, sướиɠ xong đi luôn, còn phải xử lý cho xong việc.”

Hướng Nam đi đến bên cửa sổ, mở cửa sổ ra, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, vừa hay có thể thấy tình huống sân thể dục trong ngục giam. Ngoài cửa sổ thổi vào một làn gió lạnh, hơi xua tan hương vị tìиɧ ɖu͙© trong căn phòng.

“Chà chà, Đường Mật, thật hiền huệ.” Cậu cười tủm tỉm dựa vào cửa sổ, nhìn Bùi Mẫn, tùy tiện khen một câu.

Vẻ mặt Bùi Mẫn lại là lạnh lùng, giọng điệu bực bội, lộ ra vài phần phát điên: “Cậu kêu ai là Đường Mật đấy?”

“Anh đấy, nếu không phải anh lớn tuổi rồi, thì tôi sẽ gọi anh là bé Đường Mật. Có phải nghe rất ngọt hay không?” Hướng Nam cười thật thà, mặt mày biếng nhác, nhưng giọng nói rõ ràng mang theo ý đùa giỡn và chế nhạo.

“Ha hả.” Bùi Mẫn cười hai tiếng, biểu đạt tâm tình của mình. Loại xưng hỗ nhão dính này, ghê tởm muốn chết.

“Anh thu dọn xong chưa? Dọn xong thì đi đi.”

Hướng Nam chính là chó tính như vậy. Một giây trước còn Đường Mật, bé Đường, một giây sau đã đuổi người ta đi.