Bùi Mẫn rút một chồng khăn giấy thật dày lót bên trong qυầи ɭóŧ, sau đó mặc quần áo.
Lúc mặc áo, vì vải áo thô ráp ma xát núʍ ѵú sưng đỏ, hơi đau, làm anh bắt buộc phải hơi cong người để áo không cọ xát núʍ ѵú.
Trong lòng bực bội tăng thêm một tầng, càng muốn gϊếŧ thằng này làm sao bây giờ.
Trước khi đi, Bùi Mẫn nghĩ ngợi, vẫn phải thử hỏi cậu ta một lầm xem sao: “Cậu có thể bảo bọn họ chữa khỏi chân cho tôi không? Tôi không muốn làm người què.”
Vốn chỉ muốn thử, dù Hướng Nam không đồng ý thì cũng không sao, nhưng ngoài dự đoán là cậu ta đáp ứng rồi: “Ừ, được, tôi sẽ phân phó! Anh trực tiếp đi phòng y tế là được.”
Bùi Mẫn giật mình vài giây, Hướng Nam sảng khoái đáp ứng, không có gì to tát đúng là không trong dự kiến của anh nhưng anh cũng không nói gì thêm.
Bùi Mẫn cất bước, vừa động thì hạ thể truyền đến cảm giác sưng rát, hai chân vừa vận động sẽ cọ xát hậu huyệt sưng đỏ, thật là ăn đủ.
Vì giữ mặt mũi, Bùi Mẫn tỏ ra trấn định khập khiễng đi ra cửa văn phòng, nhưng vừa đóng cửa văn phòng lại thì anh không nhịn được tách hai chân ra, eo lưng thẳng tắp cũng còng xuống. Mặt vừa đen vừa thối như có người nợ tiền không trả.
Cửa văn phòng đóng lại thì Hướng Nam giống như quả cà tím dầm sương, nhanh chóng héo rũ, uể oải ỉu xìu đi vào phòng ngủ, chuẩn bị tắm rửa thay quần áo.
Mình thế mà bị kẹp bắn, đây là câu chuyện khủng bố gì đây. Trái tim của Hướng Nam bị đả kích nặng nề.
Đột nhiên Hướng Nam như nghĩ đến cái gì đó, lẩm bẩm: “Má, còn chưa hỏi người kia tên gì đâu. Mà thôi không biết tên cũng không quan trọng.”
Sau này, Hướng Nam vô số lần muốn quay trở về quá khứ tát mình bôm bốp, không quan trọng cái dắm, rõ ràng là rất quan trọng. Nếu sớm biết anh ta tên Bùi Mẫn, ông đây tuyệt đối cung cung kính kính đưa anh ta ra văn phòng, không dám chạm vào một đầu ngón tay.
Lúc này, Bùi Mẫn cũng bị đả kích nặng nề. Hiện tại, trên người tản ra hương vị tìиɧ ɖu͙© nồng đậm, người sáng suốt vừa thấy vừa nghe được là biết anh đã trải qua cái gì. Lúc ở trong văn phòng của Hướng Nam còn không cảm thấy gì, vừa ra văn phòng, lập tức phát hiện mùi trên cơ thể đúng là không thể gặp người.
Mặt Bùi Mẫn âm trầm, đã nghĩ đến 181 cách gϊếŧ chết Hướng Nam.
Mà phá hoại còn ở phía sau, Bùi Mẫn cảm giác được hậu huyệt lại chảy ra không ít chất lỏng. Duỗi tay sờ mông, tay rõ ràng có cảm giác ẩm ướt.
“Đệt.”
Tên kia là bao lâu không phát tiết, bắn nhiều như vậy.
Ngực cùng hạ thể đau âm ỉ, toàn thân đều là hơi thở tìиɧ ɖu͙©, còn bị nội bắn chảy ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm ướt quần… Tâm tình Bùi Mẫn cực kỳ kém.
Dọc đường gặp gỡ không ít người, bọn họ khe khẽ nói nhỏ, bí ẩn chỉ trỏ mình, Bùi Mẫn không phải không cảm giác được. Nếu anh là người da mặt mỏng thì đã xấu hổ và giận dữ nhảy sông rồi, nhưng anh cũng xem như người da mặt dày, dọc đường đi ngó lơ mọi đánh giá nói nhỏ kia.
Tuy da mặt dày bỏ ngoài tai những bàn tán kia nhưng trong lòng Bùi Mẫn vẫn không thoải mái. Anh nghĩ, một ngày nào đó ông đây phải gϊếŧ thằng khốn nạn kia, dứt khoát phá nổ ngục giam này. Hủy diệt đi!!!
Mang tâm tình không vui đi trở lại nhà tù, còn chưa đến gần nhà tù đâu, thì phát hiện có người đi theo sau mình.
Bùi Mẫn lưu loát xoay người, đôi mắt bắt giữ kẻ theo đuôi.
“Tao thấy mày rồi, trốn cái gì mà trốn?”
Ánh mắt sắc bén của Bùi Mẫn nhìn thẳng bóng dáng vụиɠ ŧяộʍ nấp sau tường.