Hành Trình Xuyên Thư Hướng Nam

Quyển 1 - Chương 14

Chương 14: Bị kẹp chặt

Hướng Nam cũng bị kẹp khó chịu nhưng cậu không tin tà, không biết lượng sức, cảm thấy hậu huyệt có thể nuốt ba ngón tay thô to thì không lý nào không tiếp thu được dươиɠ ѵậŧ của mình.

Một bàn tay ấn bả vai Bùi Mẫn, một bàn tay đỡ dươиɠ ѵậŧ tiếp tục đâm vào trong.

Hậu huyệt xé rách càng đau đớn hơn, lỗ nhỏ màu đỏ thẫm bị cắm mở rộng thành vòng tròn màu đỏ hồng, mυ'ŧ chặt dươиɠ ѵậŧ, da thịt mỏng dính như là có thể bị xé rách bất cứ lúc nào.

Qυყ đầυ to bằng trứng gà xâm nhập vào hậu huyệt, đương nhiên sau đó cán tiến vào thuân lợi hơn một ít, tuy vẫn chặt nhưng Hướng Nam ‘được đà lấn tới’ tiếp tục tiến công vào hậu huyệt.

Trong thân thể truyền đến xé rách đau nhức, như có một cây đao cắm vào thân thể, đau đớn nóng rát thổi quét toàn thân, Bùi Mẫn chảy mồ hôi lạnh, không dám động, chỉ có thể nâng mông tiếp nhận dươиɠ ѵậŧ của Hướng Nam.

Đầu anh dựa vào sô pha khó thở, trên mặt toàn là mồ hôi lạnh, biểu cảm thống khổ, một bàn tay nắm chặt vạt áo của Hướng Nam, đầu ngón tay dùng sức biến trắng: “Á… Đau quá, đi ra ngoài… Cút đi… Ah…”

Dươиɠ ѵậŧ cắm vào rất sâu, đẩy vào chiều sâu mà ngón tay không thể đạt tới, tầng tầng lớp lớp thịt non bọc kẹp kháng cự dươиɠ ѵậŧ, quá chặt và khô ráo, khiến Hướng Nam cũng khó chịu.

Cậu cau mày: “Anh kẹp chặt quá, thả lỏng đi, sắp kẹp hỏng tôi rồi.”

Lúc này, Bùi Mẫn thả lỏng được mới là lạ, anh mở to hai mắt, trừng mắt với Hướng Nam: “Còn không phải tại cậu đâm vào quá mạnh à.”

“Tôi còn chưa vào hết đâu, anh thả lỏng ra đi, chặt chết đi được.” Hướng Nam oán trách Bùi Mẫn, cậu cũng rất đau mà.

Sắc mặt Bùi Mẫn trắng bệch, một bàn tay mò xuống nơi hai người kết hợp, sờ thử! Đúng thật, dươиɠ ѵậŧ Hướng Nam còn ba bốn centimet bại lộ ngoài không khí.

Anh đau đến mức muốn đánh người, giọng tăng cao, mang theo ý châm chọc hỏi Hướng Nam: “Sao cậu không đâm vào hết đi? Cắm chết tôi luôn đi.”

Ai ngờ Hướng Nam oan ức oán trách anh: “Tại lỗ của anh nhỏ quá, tôi không cắm hết được.”

Qυყ đầυ chống một khối thịt non, thịt non ngăn cản Hướng Nam tiếp tục cắm vào. Không thì khẳng định Hướng Nam đã cắm lút cán rồi.

Bùi Mẫn tức xuýt nữa ngất xỉu, hóa ra đều là tại tôi đấy à.

Đường ruột bị căng đầy như có giấy ráp cọ xát thành ruột non mềm, đau rát. Trong lúc nhất thời, Hướng Nam không dám động, cậu sợ bị Bùi Mẫn kẹp héo; Bùi Mẫn cũng không dám động, sợ Hướng Nam cắm mình căng nứt.

Hình như đã căng nứt rồi, đầu óc Bùi Mẫn chết lặng nghĩ. Anh sờ nơi hai người liên kết, miệng hậu huyệt bị căng hết cỡ, đau đớn kịch liệt lan tràn. Có nước dính nhớp, chắc là gel bôi trơn bị ép ra. Bùi Mẫn rút tay nâng đến trước mắt thì thấy, đầu ngón tay ngoài gel bôi trơn, còn có tơ máu.

Hướng Nam bị kẹp chặt, không thể động đậy, để không bị kẹp mềm, cậu chủ động trêu đùa nơi khác trên người Bùi Mẫn, như là đôi ngực kia.

Cơ ngực Bùi Mẫn không quá lớn, khá xinh đẹp, hơi có tỳ vết, lại càng gợi cảm hơn.

Một vết sẹo trắng bị đao chém từ xương quai xanh kéo xuống, chia quầng vυ' ngực trái thành hai. Quầng vυ' đỏ thẫm có một vết sẹo đã biến trắng, hơi câu nhân.

Ngực phải còn thảm hơn ngực trái, làn da vốn bóng loáng lại có một khối vết thương gồ ghề lồi lõm, trắng hồng, như mới bị thương không lâu, Hướng Nam nhận ra đó là vết súng bắn.

Núʍ ѵú của Bùi Mẫn cũng không lớn, màu đỏ thẫm như hạt lạc, còn là hạt lạc rang.