Chương 10: Anh giúp tôi vuốt cương đi.
Bùi Mẫn vốn cảm thấy không có gì nhưng nghe Hướng Nam nói như vậy, đột nhiên trong lòng anh dâng lên cảm giác quẫn bách! Bởi vì người ta là ‘trâu già gặm cỏ non’ còn mình lại sắp bị một thằng nhóc nhỏ hơn mười ba tuổi này đè, tư vị trong lòng có thể nói là chua xót.
Loại cảm xúc quẫn bách này khiến Bùi Mẫn rất muốn quay đầu chạy, anh cố đè ép bối rối xuống đáy lòng: “Muốn cᏂị©Ꮒ thì nhanh lên, nói nhảm cái gì.”
Hướng Nam tức thì mất hết hứng nói chuyện, trong lòng đang giằng co, không muốn cᏂị©Ꮒ đàn ông đâu, muốn mấy chị gái thơm tho mềm mại cơ.
“Ờ thì, cởϊ qυầи áo ra, nằm trên sô pha đi.” Ánh mắt Hướng Nam toát ra tang thương, sống không còn gì luyến tiếc.
Bùi Mẫn trầm mặc phút chốc, anh cũng không muốn bị giã hoa cúc đâu, nhưng hết cách rồi, đã đến tận đây, không thể trắng tay mà về. Cắn răng quyết tâm, cởi sạch quần áo trước mặt Hướng Nam.
Tuy Hướng Nam không thích đàn ông cứng nhắc, nhưng phải nói là cậu vẫn rất thưởng thức dáng người của Bùi Mẫn, bắp tay này, cơ ngực này, tám khối cơ bụng này, cơ đùi nở nang này, đây không phải là dáng người trong mộng tưởng của Hướng Nam hay sao.
Chỉ là đủ loại vết sẹo to nhỏ có hơi khiến người ta khϊếp sợ, nhưng dừng ở trên thân thể này lại làm tăng thêm khí phách oai hùng và gợi cảm.
Nếu không phải thân phận của hai người đối lập, Hướng Nam rất muốn học hỏi Bùi Mẫn lấy kinh nghiệm. Cậu cũng muốn có được dáng người như này.
Bùi Mẫn hơi lúng túng với ánh mắt trần trụi của Hướng Nam, anh nhịn quẫn bách xuống đáy lòng, giả vờ trấn định ngồi xuống ghế sô pha.
Làn da ấm áp vừa tiếp xúc với lớp da sô pha lạnh lẽo, thân thể theo bản năng rùng mình một cái.
“Anh ngồi lên cái ghế sô pha đơn kia đi, tách chân đặt lên tay vịn. Tốt nhất là dán lưng lên sô pha, lộ hoa cúc ra.”
Trước khi Bùi Mẫn đến đây, Hướng Nam đã nghiên cứu trước hai người phải dùng tư thế gì rồi.
Bùi Mẫn dừng một chút, nhìn Hướng Nam với biểu cảm phức tạp, nhưng vẫn nghe theo lời cậu, nằm dựa vào sô pha, tạo tư thế mở rộng cửa phô bày vùиɠ ҡíи trước mắt Hướng Nam.
Tư thế này không thể nghi ngờ là ảnh hưởng đến cái chân bị thương, đùi truyền đến đau đớn, Bùi Mẫn cắn răng nhịn từng đợt đau kia xuống.
Hướng Nam chậm rì rì đi đến trước mặt Bùi Mẫn, nhìn giữa hai chân mở rộng của anh, giọng điệu và biểu cảm rối rắm: “Anh rửa sạch sẽ chưa?”
Sự tình đến nước này, Bùi Mẫn đã chai lì cảm xúc: “Rửa sạch sẽ, rửa ba lần. Rất sạch sẽ, không tin thì cậu thử xem đi.”
Thử xem, vui đùa cái gì vậy, tôi không muốn dùng tay sờ hoa cúc của anh đâu. Hướng Nam như gặp đại địch, vội gật đầu liên tục: “Ừ,ừ, ừ, tôi tin anh rửa sạch rồi.”
Sau đó không khí hơi xấu hổ, chủ yếu là Hướng Nam đứng trước mặt Bùi Mẫn mà chậm chạp mãi không tiến hành bước tiếp theo. Bùi Mẫn cũng hóa thành chim cút không nói lời nào, thế này không xấu hổ mới lạ.
Một lát sau, Hướng Nam xoa xoa tay: “Anh giúp tôi vuốt cương đi.”
Chủ yếu là chỉ nhìn Bùi Mẫn, cậu không cương nổi, aaa, online chờ, rất gấp.