Tòa Tháp Vàng Đen

Chương 3: Anh cũng không ngại

Nhìn anh trai ngồi xổm phía trước, sống lưng rộng lớn, dáng người anh cao dài, đứng lên cùng Mộc Uyển Thanh so chiều cao mà nói, cô mới chỉ đến đầu vai của anh.

Anh cứ như vậy một đầu gối chấm đất, lẳng lặng ngồi xổm trên mặt đất chờ cô tới gần, tay áo sơ mi đen gấp lên cao lộ ra chiếc đồng hồ xa xỉ trên cổ tay.

Mộc Uyển Thanh cảm thấy, nhìn chung qua cách ăn, mặc, ở, đi lại, của anh trai cho thấy anh hẳn là rất có tiền mới đúng.

Như vậy thật tốt, anh không có như cô, từ nhỏ đã rất nghèo khổ, anh là một người giàu có, Mộc Uyển Thanh thật cao hứng.

Lại không biết cự tuyệt yêu cầu như vậy của anh trai như thế nào, cô do dự cuối cùng cúi đầu, tóc dài hất ra sau lưng, mang theo hơi thở ngượng ngùng, chậm rãi đến gần anh.

Khom lưng, ngọn tóc dài dừng ở trên đầu vai anh, đôi tay xoa sau vai anh, thực rõ ràng cảm thấy anh dưới một tầng quần áo hơi mỏng kia là cơ bắp tinh kiện căng chặt.

Mộc Uyển Thanh trong lòng không biết vì sao nhảy đến có chút nhẹ nhàng, cô nằm ở trên lưng anh, nhắc nhở nói:

“Anh, em có chút nặng.”

Phía trước, Mộc Kinh lại thực nhẹ nhàng đứng lên, hai tay kẹp lấy đùi cô, ôm cô hướng cầu thang gỗ đi xuống lầu, thực tự tại nói:

“Không nặng, anh cõng rất nhẹ nhàng.”

Anh quả thực bước đi vững vàng cõng Mộc Uyển Thanh đi xuống lầu dưới để ra ngoài hoa viên, nói là đi thưởng thức ánh trăng, kỳ thật ánh trăng hàng năm vẫn như thế, tháng nào cũng như thế, mỗi ngày cũng như vậy, không gì hiếm lạ, chẳng qua, người cùng ngắm trăng bất đồng thôi.

Mà ngày sau khi Mộc Kinh cõng Mộc Uyển Thanh xuống hoa viên thì cửa thư phòng ban đầu đóng chặt bỗng mở ra, từ bên trong đi ra vài người đàn ông mặc tây trang đen, nâng một khối thi thể hướng dưới lầu đi.

Bọn họ cùng hai anh em Mộc Kinh và Mộc Uyển Thanh đi đường khác nhau, Mộc Uyển Thanh được anh cõng đi hoa viên, mà mấy người đàn ông mặc âu phục đen kia nâng thi thể đi bằng cửa sau, và sau đó lên một chiếc Minibus.

Chờ thi thể được đưa đi, liền có người hầu đi ra quét tước vệ sinh, động tác thuần thục đem những vết máu ven đường do thi thể nhỏ giọt ra quét tước sạch sẽ.

Trong hoa viên, Mộc Kinh đem Mộc Uyển Thanh đặt ở trên một chiếc ghế dài, anh xoay người lại ngồi ở bên cạnh Mộc Uyển Thanh, hai người song song ngồi một chỗ, quanh thân đều tản ra mùi thơm của hoa tươi nở rộ.

Mộc Uyển Thanh nhìn anh trai cười, hai chân trần trụi loạng choạng, lại ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời đêm, quả thực đến để ngắm trăng.

Ngồi ở bên người cô Mộc Kinh liền hỏi nói:

“A Thanh cười cái gì?”

“Không có gì, chính là cảm thấy, loại cảnh tượng này rất giống hình ảnh trong tiểu thuyết ngôn tình.”

Mộc Uyển Thanh khóe môi treo lên ý cười, hoảng chân, dựa vào tên lưng ghế, chợt thấy gáy có cái gì đó, liền quay đầu nhìn lại, hóa ra là anh trai đem cánh tay đặt ở trên lưng ghế dài sau lưng cô.

Cô mà hướng lưng ghế dựa như vậy liền giống như bị anh ôm vào trong ngực vậy.

Mộc Uyển Thanh cảm giác có chút không ổn, lại xem vẻ mặt anh tựa như rất bình thường, cô liền cũng nhìn anh trai cười nói:

“Anh xem, có ánh trăng, có hoa viên, có cả một tòa biệt thự xinh đẹp, bên cạnh em còn có một anh chàng đẹp trai, nếu anh không phải anh trai em, em đều cảm thấy mình như đang rớt vào một cuốn thiểu thuyết Mary Sue đi.”

Mộc Kinh nghe vậy cũng cười, ánh mắt anh tuấn, ngũ quan tuy rằng sắc bén, giờ phút này lại mang theo chút ôn nhu, liền thấy hai chân anh vắt chéo, cũng thanh thản tựa lưng vào ghế ngồi, cái tay kia chỉ vốn dĩ đặt ở lưng ghế phía sau lưng Mộc Uyển Thanh giờ liền thuận thế ôm lấy vai cô.

Một bàn tay khác lại cầm lấy bàn tay non mềm của cô, cũng không biết thật giả, chỉ mang theo một cổ sủng nịch nói:

“Vậy em cứ cho rằng là như vậy đi, anh cũng không ngại.”