Nguyện Vì Người

Chương 75

Trên đường hồi phủ, Tiêu Chiến vòng đi riêng, đi mua điểm tâm nhân mơ cho Vương Nhất Bác, gần đây Vương Nhất Bác thích ăn thứ này, vị ngọt chua không cảm thấy ngán. Tuy rằng sẽ không để hắn ăn nhiều, nhưng mỗi ngày ăn vài cái thật sự không sao.

"Vương gia hôm nay tới thật sớm a." Lão bản nương cửa hàng điểm tâm cười nói, cũng nhanh nhẹn bắt đầu gói điểm tâm cho Tiêu Chiến, "Hôm nay cửa hàng mới làm chút điểm tâm đậu đỏ nghiền bao lòng đỏ trứng, ngài cần phải mang về cho Vương phi nếm thử chút."

Nói đến lần đầu tiên Tiêu Chiến đến đây, làm vợ lão bản sợ, khi gói điểm tâm tay còn run rẩy. Nàng chỉ là nữ nhân, tuy rằng làm ăn buôn bán, nhưng chưa thấy qua nam nhân sắc bén như thế, nét tàn khốc trên người Tiêu Chiến khiến nàng kinh hãi, như thể chỉ cần không cẩn thận một cái sẽ bị chém đầu.

Bất quá Tiêu Chiến cũng không tỏ vẻ bất mãn gì, ngay cả khi nàng run rẩy bắt tay vào làm, liên tiếp vài lần làm rớt xuống sàng, cũng chỉ thản nhiên nhìn lướt qua, một câu cũng không nói. Sau khi thanh toán, liền cùng tiểu tư rời đi. Sau đó nàng mới biết được vị Lân Vương gia này là tới mua điểm tâm cho Vương phi của mình, nhất thời không sợ nữa. Một nam nhân đối xử với thê tử của mình tốt như vậy, sẽ không phải người xấu.

Như thế, một thời gian sau, phu nhân lão bản cũng quen, tuy rằng Lân Vương gia không phải thường xuyên đến, những phàm đã đến, nhất định là Vương phi muốn ăn. Nàng cũng sẽ đối đãi giống như với khách hàng quen đề cử một ít thức mới trong điếm hoặc là món đặc biệt.

Tiêu Chiến suy nghĩ một lát, nói: "Vậy gói mấy cái đi." Cho Vương Nhất Bác dùng chút mới mẻ cũng tốt, nếu thích thì mua thêm.

Lão bản nương mới vừa gói xong điểm tâm, đưa cho Tiêu Chiến, Trác Hồ đã nhanh thanh toán. Tiêu Chiến vừa mới nãy quay người, chợt nghe đến một tiếng đàn du dương, không thể nói rõ tiếng đàn hay đến cỡ nào, nhưng đàn lại là đàn tốt.

"Tiếng đàn này là từ đâu đến?" Tiêu Chiến hỏi.

Phu nhân lão bản chỉ chỉ một cầm điếm mới mở đối diện bên trái cửa hàng, nói: "Hẳn là có người đang thử đàn, cửa hàng kia là ngày hôm trước mới mở, khách nhân cũng không ít đâu." Giữa phố xá sầm uất có một chỗ thanh nhã như vậy, cho dù ta không hiểu gì đối với tiếng đàn, cũng thấy nghe rất thoải mái, bớt chút cảm giác chán nản khi cả ngày đối diện với điểm tâm đơn độc mình.

"Đa tạ." Tiêu Chiến gật gật đầu, đi đến hướng cửa hàng. Y thật ra không phải bị tiếng đàn hấp dẫn, mà là đột ngột nghĩ đến Vương Nhất Bác còn chưa có đàn tốt, cũng nên mua cho hắn một chiếc mới đúng, cho dù hắn rất ít đàn, những cũng có lúc đàn mà.

Cầm điếm cũng không lớn, Tiêu Chiến đi vào đến, đập vào mắt là nhạc cụ được sắp xếp ngay ngắn. Mỗi loại đều dựa theo chủng loại phân biệt bày đặt riêng một khu, tiện cho khách chọn lựa.

Tiếng đàn đinh đinh đang đang dừng lại, từ sau đài khi một cô nương thanh tú đi ra, nhẹ giọng nói: "Công tử muốn chọn đàn sao?"

"Ừ." Tiêu Chiến nghe tiếng quay đầu.

"Là ngài?" Nữ tử sau khi nhìn thấy mặt Tiêu Chiến, lộ ra biểu cảm kinh hỉ.

Tiêu Chiến hơi hơi nhíu mày, hồi tưởng một lát, mới giật mình nhớ lại vị nữ tử này chính là người ngày ấy bị người của Tứ Hoàng tử bắt đến, sau đó được Vương Nhất Bác dùng cách giúp giả thành nữ quỷ để chạy trốn kia.

"Không ngờ sẽ gặp lại ngài, đa tạ ân cứu mạng của công tử ngày đó." Nữ tử hành lễ nói.

"Cô nương khách khí. Chỉ là nàng sao lại đến kinh thành?" Tiêu Chiến cũng có chút bất ngờ hỏi.

"Phu quân đính hôn của tiểu nữ nhập kinh nhậm chức, tiểu nữ cùng người nhà liền đi theo đến." Nữ tử nói: "Tiểu nữ họ Lâu, tên Tử Nguyệt, công tử gọi tên của ta là được." Nàng nhớ rõ lúc ấy bọn họ hy vọng nàng đừng hỏi nhiều, cho nên Lâu Tử Nguyệt chỉ nói tên của mình, vẫn chưa hỏi Tiêu Chiến.

"Phu quân nàng là mệnh quan triều đình?" Tiêu Chiến bất ngờ hỏi.

"Vâng, chàng là Thông chính ti phó sử." Lâu Tử Nguyệt không e dè nói.

Tiêu Chiến không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy, y nghe nói Hình bộ Thị lang cùng Thông chính ti phó sử liên hợp tố cáo Tứ Hoàng tử, cũng đoán được Hình bộ Thị lang là vì chuyện của nữ ái, nhưng cụ thể cũng không rõ ràng. Y vốn nghĩ Thông chính ti phó sử chỉ làgiúp đỡ một phần, không ngờ cư nhiên còn có nguyên do sâu xa này, nhưng xét lại, Thông chính ti phó sử dốc toàn lực giúp đỡ Hình bộ Thị lang trước đó không có liên quan như vậy, cũng hợp tình hợp lý.

"Thì ra là thế." Tiêu Chiến gật gật đầu, không nói thêm cái gì.

Lâu Tử Nguyệt cười cười, hỏi: "Vị công tử đi cùng ngài vẫn khỏe chứ?"

"À, hắn rất khỏe, phiền nàng ghi nhớ." Tiêu Chiến nói.

Lâu Tử Nguyệt cười nói: "Xem ngài cũng không giống người đánh đàn, là tới chọn đàn cho vị công tử kia sao?"

"À, vừa mới nãy nghe được tiếng đàn, cảm thấy không tồi, muốn mua một chiếc cho hắn." Tiêu Chiến nói.

"Ngài tới vừa đúng lúc, ta ở đây đang có một chiếc đàn tốt." Lâu Tử Nguyệt nói xong, vào gian sau. Không bao lâu, ôm ra một chiếc đàn đen tuyền đi tới, đặt trên bệ đàn, nói: "Ngài thấy sao?"

Tiêu Chiến tuy rằng không có nghiên cứu về đàn, nhưng chỉ xem bề ngoài, rất không tồi, đại khí trầm ổn, có một loại cảm giác hướng nội kinh diễm.

Lâu Tử Nguyệt gảy gảy đàn, âm thanh thanh thúy linh hoạt kỳ ảo khiến Tiêu Chiến sáng mắt, nhất thời cảm thấy chiếc đàn này rất xứng với Vương Nhất Bác không chê được chỗ nào.

"Tổ tiên ta là nghệ nhân tạo đàn thủ công, tay nghề truyền tới đời ta, chiếc này xem như là chiếc tốt nhất của nhà ta trong gần mười năm. Nếu ngài cảm thấy thích hợp với vị công tử kia, ta liền đem nó tặng cho ngài, xem như biểu đạt lòng biết ơn của ta." Lâu Tử Nguyệt cười nói.

"Chiếc đàn này là để tặng cho thê khanh của ta, tất nhiên không thể lấy không của nàng, nếu không sẽ phụ ý. Nàng cứ nói giá." Ý tốt của Lâu Tử Nguyệt thì Tiêu Chiến nhận, nhưng y cũng không muốn trên tay Vương Nhất Bác có thứ gì do nữ tử khác tặng, cho dù là lễ tạ ơn cũng không được.

"Ra vị công tử kia là thê khanh của ngài a." Lâu Tử Nguyệt cười nói: "Được rồi, ngài trả ta ba mươi hai lượng là được rồi." Nàng cũng không muốn nhiều, chỉ là ý thôi.

Tiêu Chiến tuy rằng không hiểu đàn, nhưng giá thị trường vẫn rõ ràng, một chiếc đàn tốt lại càng nghìn vàng khó mua.

"Gói lại đi." Tiêu Chiến nói.

Lâu Tử Nguyệt cười gật gật đầu, thuần thục dùng vỏ vải bố gói kỹ đàn lại, Tiêu Chiến đưa điểm tâm cho Trác Hồ cầm, còn mình nhận đàn, sau đó cầm ngân phiếu ba trăm hai lượng đưa cho Lâu Tử Nguyệt.

Lâu Tử Nguyệt sửng sốt, muốn từ chối, Tiêu Chiến lại nói: "Thứ tặng thê khanh của ta, có quý cũng đáng giá, mà đàn này cũng đáng với giá này."

Lâu Tử Nguyệt nghĩ nghĩ, vẫn nhận tiền, "Tâm ý của ngài với hắn thật sự là hiếm có."

"Là hắn so với tâm ý càng hiếm có được." Nói xong, Tiêu Chiến xoay người chuẩn bị rời đi, nhưng mới vừa đi tới cửa, trước mặt thấy một vị nam tử mặc y phục hàng ngày, mà nam nhân này cũng khiến Tiêu Chiến cảm thấy rất quen mắt.

Nam tử nhìn Tiêu Chiến, mỉm cười thong dong hành lễ nói: "Thần Thông chính ti phó sử Trác Kính Sinh bái kiến Lân Vương gia."

"Đứng lên đi." Tiêu Chiến miễn lễ. Khi nam nhân hành lễ vừa nãy, Tiêu Chiến cũng đã nhớ ra người này đúng là nam tử ngày ấy cùng Hình bộ Thị lang xin cháo của bọn họ. Bởi vì Nghiệp quốc lâm triều chỉ cần trọng thần chính vị tham gia, trợ thủ cùng các quan lại khác chỉ cần tham gia thượng triều toàn bộ quan lại một tháng một lần, cho nên Tiêu Chiến chưa gặp vị phó sử này khi thượng triều, mà thượng triều tất cả quan lại thì nhân số qúa đông, y cũng không chú ý, cho nên cho đến hôm nay mới biết thân phận của nam tử này.

"Ngài là Lân Vương gia?" Lâu Tử Nguyệt kinh ngạc hỏi.

Tiêu Chiến gật gật đầu, nói câu cáo từ, liền đưa Trác Hồ rời đi.

Lâu Tử Nguyệt cầm lấy ống tay áo Trác Kính Sinh, nói Lân Vương gia chính là người ngày ấy cứu nàng. Trác Kính Sinh cũng sửng sốt, hắn kiện Tứ Hoàng tử chỉ là đòi công đạo cho thê tử chưa xuất giá của mình, không có nửa phần ý niệm dựa vào ai hay giúp ai, không nghĩ rằng cư nhiên nhấc lên quan hệ với Lân Vương gia, đối phương lại là ân nhân của hắn cùng Lâu Tử Nguyệt.

Trác Kính Sinh phục hồi tinh thần lại, muốn đuổi đến nói lời cảm tạ, lại sớm không thấy thân ảnh Tiêu Chiến. Trác Kính Sinh thở dài, xem ra chỉ còn biết làm lần tới.

Trở lại vương phủ, Vương Nhất Bác còn ngủ, Tiêu Chiến sai người hâm nóng điểm tâm trước, còn mình để đàn lên trên bàn, sau đó thay áo khoác, lau sạch tay, lên giường định cùng Vương Nhất Bác nằm thêm một lát.

Sau hai khắc (30 phút), Vương Nhất Bác chậm rãi trở mình, tỉnh lại. Hắn hiện tại bụng quá lớn, có chút cồng kềnh, cho nên xoay người cũng trở nên có chút cố sức.

Nhìn Tiêu Chiến bên người, Vương Nhất Bác nhỏ giọng nói: "Ngươi đã trở lại?"

"Ừm." Tiêu Chiến xoa xoa mặt hắn, hỏi: "Còn ngủ nữa không?"

Vương Nhất Bác lắc đầu, nhưng không có ý muốn dậy.

"Ta mua cho ngươi bánh mơ, còn có một loại mới, ngươi buổi chiều nếm thử xem, nếu thích ta mua nữa cho ngươi." Giọng Tiêu Chiến ôn nhu đến chảy nước, Vương Nhất Bác cầm lấy y phục của y, đáp ứng.

Lại nằm trên giường lát nữa, Vương Nhất Bác mới mở mắt ra, xem như hoàn toàn tỉnh.

Tiêu Chiến ôm lấy hắn, nói: "Có chuyện muốn thương lượng cùng ngươi một chút."

"Có chuyện gì?" Vương Nhất Bác hỏi.

"Ta muốn đổi tây thiên viện thành từ đường, chờ cha trở về, để người đặt bài vị Đường Khê gia ở đó cúng tế, ngày sau tế bái cũng tiện, không cần lần nào cũng chạy đến Vận Thành."

Đề nghị này của Tiêu Chiến khiến Vương Nhất Bác rất bất ngờ, ở vương phủ cung phụng bài vị người ngoài, hình như không quy củ lắm, hắn cũng chưa từng nghe nói. Do dự một chút, Vương Nhất Bác mở miệng nói: "Thế hình như không tốt lắm?"

Tiêu Chiến cười nói: "Đây chủ yếu là cũng vì để cha an tâm, cha an tâm, ngươi mới có thể an tâm. Tiền bối đã vào phủ, mẫu thân ngươi cũng là người nhà Đường Khê, lấy danh nghĩa tiền bối thờ phụng, hẳn là không sao." Vấn đề này y đã cẩn thận nghĩ, Trương Bân Bân là Hoàng thúc y, hơn nữa lại ở tại phủ y, y giúp Hoàng thúc của mình cúng tế bài vị mẫu gia cũng không có cái gì có thể khiến người khác dị nghị.

Vương Nhất Bác vẫn có chút do dự, "Nếu không chờ cha trở về rồi tính." Hắn cảm động với sự cẩn thận của Tiêu Chiến, nhưng không thể không màng thanh danh của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến gật gật đầu, cũng không thuyết phục hắn nữa. Dù sao việc này thuyết phục Trương Bân Bân so với thuyết phục Vương Nhất Bác cùng Vương đa đa thì dễ dàng hơn nhiều.

Rời giường mặc y phục, Vương Nhất Bác liền thấy được đàn trên bàn. Ánh mắt anh ánh hỏi: "Ngươi mua sao?"

"Ừ, vừa lúc nhìn thấy, nghĩ ngươi còn chưa có đàn tốt, liền mua về." Tiêu Chiến đỡ hắn đi đến bên cạnh bàn.

Vương Nhất Bác nhẹ gảy chiếc huyền cầm, âm thanh trong veo như nước chảy phát ra, vô cùng dễ nghe.

"Ta rất thích, cám ơn." Vương Nhất Bác cười nói.

"Ngươi thích là được rồi." Tiêu Chiến cười nhìn hắn. Sau đó lại kể chuyện gặp Lâu Tử Nguyệt cùng Thông chính ti phó sử cho Vương Nhất Bác một lần.

"Không ngờ lại có chuyện trùng hợp như vậy." Vương Nhất Bác không biết nên nói Nghiệp quốc quá nhỏ, hay là hết thảy đều là trời cao sắp xếp từ trước.

"Ừ, người hảo tâm cứu giúp người lại thành một quân cờ có lợi để buộc tội Tiêu Diễn, thật là bất ngờ lớn." Lúc trước nếu không có Vương Nhất Bác dùng biện pháp kinh khủng kia cứu giúp, nàng ta có thể đã sớm không chịu nhục tự sát, vị thϊếp thất kia cũng sẽ không bị dọa điên, Tiêu Diễn cũng sẽ không gϊếŧ chết nàng lại giả thành tai nạn bất ngờ. Tóm lại hết thảy đều như đã định sẵn, chỉ để bọn họ thúc đẩy mà thôi.

Vương Nhất Bác tùy ý gảy huyền cầm, cười nói: "Biết nàng ta mạnh khỏe là được rồi." Chuyện khác không quan trọng, dù sao kết quả đã thành.

"Ừ." Tiêu Chiến kéo tay Vương Nhất Bác, nói: "Ăn cơm trước, ăn xong hãy đàn."

"Được." Vương Nhất Bác gật gật đầu, đi theo Tiêu Chiến dùng bữa ở thiên thính......