Nguyện Vì Người

Chương 66

Sáng sớm hôm sau, Vương Nhất Bác đơn giản ăn điểm tâm, rồi đến viện tử của La Vân Hi.

Mới vừa đi đến cửa viện, liền thấy sư phụ đang cùng cha ngồi ở trong tiểu viện ăn điểm tâm, hôm nay thời tiết tốt, cũng không có gió, ngồi ở trong tiểu viện dùng cơm, tiện thể tán thưởng cảnh trí sáng sớm, cũng phi thường thích ý.

Trương Bân Bân bóc trứng luộc cho La Vân Hi, hắn cực chú trọng dưỡng sinh, cho nên bữa sáng từ trước đến nay luôn yêu cầu nhẹ. La Vân Hi cũng không nói gì, ăn rất tự nhiên. Trương Bân Bân lại gắp một ít thức ăn bỏ vào chén cháo củ mài bách hợp của La Vân Hi, La Vân Hi ăn xong trứng, lấy thìa bắt đầu uống cháo. Tuy rằng hai người biểu cảm đều là thản nhiên, nhưng lại bao trùm một bầu không khí ôn nhu.

Vương Nhất Bác ngơ ngác nhìn cha cùng sư phụ trong tiểu viện, hắn không biết phải hình dung thế nào cảm giác hiện tại của mình, tuy rằng cha không có biểu cảm gì, nhưng Vương Nhất Bác biết cha mình hiện tại rất thỏa mãn. Loại thỏa mãn này không phải do hắn, mà là sư phụ...

Vương Nhất Bác không biết mình vì sao đột ngột nảy ra loại cảm giác này, nhưng không chút nào không khiến hắn cảm thấy hoà thuận, thậm chí thấy đây mới là người một nhà chân chính...

Hình như cảm giác được tầm mắt của Vương Nhất Bác, Trương Bân Bân vừa quay đầu liền thấy được hắn.

- Đứng ở đó làm gì?

Vương Nhất Bác phục hồi tinh thần, mỉm cười đi vào, nói.

- Chỉ là cảm thấy ánh nắng trong viện của cha rất đẹp, muốn phơi nắng chút.

- Hôm nay sao lại dậy sớm như vậy? Không ngủ ngon?

La Vân Hi nhìn Vương Nhất Bác, từ khi có thai, thời gian hài tử này ngủ dài hơn rất nhiều, rất ít khi thức dậy sớm như hôm nay vậy.

- Không có, chỉ là tỉnh ngủ mà thôi.

Vương Nhất Bác mỉm cười ngồi xuống bên người La Vân Hi.

- Sư phụ tối hôm qua khi nào thì trở về?

- Sau khi con đã ngủ. - Trương Bân Bân ngắn gọn trả lời lại.

Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nhìn sư phụ của mình. Trương Bân Bân múc cho hắn một chén đậu hoa nhỏ, hỏi.

- Sớm như vậy đã đến, có việc sao?

- Vâng.

Vương Nhất Bác gật đầu, hắn vốn đã ăn no, nhưng thấy cha cùng sư phụ ăn, lại cảm thấy đói, cũng không để ý ăn nhiều thêm một chút.

- Là có việc muốn thương lượng cùng cha, sư phụ cũng nghe thử.

- Chuyện gì? - La Vân Hi hỏi.

- Là như thế này... - Vương Nhất Bác kể lại chuyện Tiểu Ảnh cho La Vân Hi.

- Con nói Lục Hoàng tử muốn lấy một ảnh vệ? - La Vân Hi hỏi.

- Vâng, việc này thật sự không còn ai có thể hỗ trợ, cho nên đành phải tới hỏi ý cha. Đương nhiên, Lục ca cũng không miễn cưỡng, mọi thứ xem ý cha.

Vương Nhất Bác biết cha từ trước đến nay là người có chủ ý, hơn nữa chủ ý từ trước đến nay đều là đúng, cho nên nếu cha không giúp, hắn cũng sẽ không nhiều lời.

La Vân Hi suy nghĩ một chút, nói.

- Ta đã không còn thân nhân, để hắn nhập gia phả thật ra cũng không sao.

Nói đến đây, La Vân Hi hiếm có quay đầu nhìn về phía Trương Bân Bân, hỏi.

- Ngươi thấy sao?

Trương Bân Bân ngẩn ra, hiển nhiên cũng không ngờ La Vân Hi sẽ hỏi ý kiến mình, chỉ nói.

- Ngươi thích là được.

- Cái gì gọi là ta thích? Hiện tại mạch nhà ta miễn cưỡng tính ra, trừ Nhất Bác thì chỉ còn lại ngươi...

Trương Bân Bân có chút bất ngờ hỏi.

- Ngươi đã nói cho Nhất Bác biết rồi sao?

- Chỉ nói chuyện mẫu thân ngươi.

Trương Bân Bân lại khôi phục thái độ bình thường.

- Ừ. Ta không có ý kiến, dù sao đã nhiều năm như vậy, có một số việc cũng điều tra không rõ được. Chỉ cần ta không nói, sẽ không ai biết.

- Ta nghĩ, nếu hài tử kia vào mạch nhà ta, danh phận dễ nghe hơn. Nhưng nếu vào mạch nhà ngươi, khả năng Hoàng Thượng đồng ý cũng rất lớn. - La Vân Hi phân tích nói.

Trương Bân Bân nhìn La Vân Hi, lại nhìn Vương Nhất Bác.

- Chỉ cần có một Nhất Bác đã đủ cho ta quan tâm, không cần hài tử của người khác.

La Vân Hi cúi đầu, thìa nắm ở trong tay, chậm chạp không động.

Vương Nhất Bác ngượng ngùng cười cười, hắn biết sư phụ mình đã hao tốn không ít tâm tư vì hắn. Không chỉ phải quan tâm hắn, còn phải quan tâm hài tử của hắn.

- Được rồi, mai mốt nói hài tử kia đến đây, ta xem thử. Sau đó nhập hộ tịch với ta. - La Vân Hi nói.

Trương Bân Bân lại gắp một ít thức ăn cho hắn, nói.

- Nếu cần, ta cũng có thể nói mấy câu thay hài tử kia.

- Vâng, đa tạ cha, đa tạ sư phụ. Đợi lát nữa con sai người đến cho Lục ca biết. - Vương Nhất Bác vui vẻ nói.

La Vân Hi gật đầu, nhìn Trương Bân Bân mặt không chút thay đổi, cũng không nói gì nữa.

Chuyện bên hậu cung trải qua vài ngày suy tính, Hoàng Thượng cũng hạ chỉ, Dung tần có ý định đả thương người, nhưng việc này Ly phi gây ra, nên giữ lại tính mạng, phế truất tần vị, đưa đến lãnh cung. Ly phi cãi thánh chỉ, không có đức hạnh của thất thϊếp, tự ý làm bậy, coi thường bề trên, giáng hàng làm quý nhân, giam cầm trong cung, không có triệu không được ra.

Đối với kết quả này, Hoàng hậu cùng Tiêu Thanh đều rất vừa lòng. Tuy rằng không xử tử, nhưng chẳng khác nào đã chết, chỉ cần Hoàng hậu ra lệnh một tiếng, kiểu Xu phi chết cũng có thể tái diễn một lần trên người Dung tần đã bị phế. Về phần Ly phi, vốn không đủ sức gây loạn, chờ thêm một thời gian nữa, Hoàng Thượng không còn nhớ đến nàng, rồi tìm một sai lầm ném vào lãnh cung cũng được.

Vì muốn Tiểu Ảnh để lại ấn tượng tốt cho La Vân Hi, trước khi Tiểu Ảnh đến bái kiến La Vân Hi, Tiêu Thanh đặt may riêng cho hắn y phục mới, chuẩn bị kỹ càng, mới đưa đến Lân Vương phủ.

Vương Nhất Bác tự mình đưa Tiểu Ảnh đến viện tử của La Vân Hi, Tiểu Ảnh lại có chút thẹn thùng, trong lòng hắn cảm kích La Vân Hi, đồng thời cũng rất lo lắng La Vân Hi không thích mình.

Thấy Tiểu Ảnh, La Vân Hi lộ ra ý cười, gọi người vào phòng, nói chuyện phiếm. Tiểu Ảnh nói không nhiều lắm, nhưng vô cùng nhu thuận, khi được hỏi, hắn sẽ đáp lời thật cẩn thận, khiến La Vân Hi cũng thêm chút hiểu biết. Vương Nhất Bác thấy dáng vẻ của cha, liền biết ấn tượng với Tiểu Ảnh không tồi, nếu không có lẽ ngay cả một ý cười cũng lười cho.

Sự tình cứ như vậy mà quyết định, chờ tìm một ngày đại cát đại lợi, mang Tiểu Ảnh đến nha môn đăng ký hộ khẩu là được.

Vì thế, Tiêu Thanh đưa riêng Tiểu Ảnh đến miếu cầu ngày tốt.

Mấy ngày sau, Tiêu Thanh cùng Tiểu Ảnh sáng sớm đã đến Lân Vương phủ, sau khi bái kiến La Vân Hi, đoàn người liền đến phủ nha. Vương Nhất Bác cùng Tiêu Chiến cũng đến cùng, Trương Bân Bân vừa lúc muốn đến lấy một ít thảo dược, cũng đi theo.

Nha môn bên kia, Tiêu Thanh đã sớm đánh tiếng, trước đây lại dựng thân phận cho Tiểu Ảnh ở nhà cũ của La Vân Hi, như thế, nhập vào hộ tịch sẽ dễ dàng hơn.

Viên quan phụ trách quản lý hộ tịch sau khi tra cứu hộ tịch hai người, xác nhận không có vấn đề, thêm hộ tịch của Tiểu Ảnh dưới danh nghĩa La Vân Hi, cũng theo họ của La Vân Hi, đổi tên thành La Thanh Phong.

Tên này là La Vân Hi lấy, Tiểu Ảnh rất thích, Tiêu Thanh tất nhiên là lấy sở thích của hắn làm chuẩn, cứ như vậy định ra.

Ra khỏi nha môn, Vương Nhất Bác bất đắc dĩ nói.

- Vốn nghĩ trong nhà sẽ có thêm một đệ đệ, không ngờ cũng lại là ca ca.

Hắn cũng hôm nay mới biết được Tiểu Ảnh cư nhiên lớn hơn hắn, có lẽ bởi vì từ nhỏ ít tiếp xúc sự đời, lại luôn ở bên Tiêu Thanh, được bảo hộ tốt, mới có vẻ đặc biệt đơn thuần, cảm giác tuổi nhỏ đi một ít.

La Vân Hi cười nói.

- Về sau lại thêm một người có thể quản con.

Tiểu Ảnh ngượng ngùng cười cười, nắm tay Tiêu Thanh, có vẻ thật cao hứng.

- Ta đến dược phòng, các ngươi cứ về trước. - Trương Bân Bân còn có chuyện muốn làm nên rời đi.

- Vâng, sư phụ đi thong thả. - Vương Nhất Bác nói.

Nhìn bóng dáng sư phụ biến mất ở chỗ rẽ, Vương Nhất Bác nói với Tiêu Chiến.

- Hiếm có hôm nay thời tiết tốt, chúng ta đi dạo đi.

- Ừ, cha cũng có thể sắm thêm vài thứ, đi dạo quanh, xem thử có cái gì Nhất Bác muốn ăn. - Tiêu Chiến nói với La Vân Hi.

La Vân Hi không có gì muốn mua, nhưng nghĩ Nhất Bác từ khi có hài tử cũng rất ít đi dạo, liền đồng ý. Tiêu Thanh cùng Tiểu Ảnh cũng nhàn rỗi, nên đi theo luôn.

Mọi người thương lượng đi đến thương phố. Mới vừa đi chưa được trăm mét, thấy một bóng đen nhảy ra từ sau tường một nhà phía trước, sau đó liền truyền đến tiếng thét chói tai của người nhà kia. Mà theo đuôi kẻ đó, là ám vệ với ngón tay bao bọc vô cùng kín, xem động tác của ám vệ liền biết là người đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc.

Khinh công của hắc y nhân vô cùng kỳ quái, áo choàng bao bọc kỹ, thế nhưng không bị vấp ngã. Từ khi hắn xuất hiện, một mùi kỳ quái lan toả trong không khí, Vương Nhất Bác lập tức nói.

- Bắt lấy hắn, hắn là cổ sư.

Tiêu Chiến nghe vậy sửng sốt, lập tức chặn đường. Cổ sư nhìn người chặn đường, hơi buông lỏng áo choàng ra, lộ ra khuôn mặt cười quỷ dị.

Vương Nhất Bác ở phía sau hô lớn:

- Tiêu Chiến, tránh ra! Toàn thân hắn đều là độc.

Vương Nhất Bác vừa nãy quên mất Tiêu Chiến không phải thể chất bách độc bất xâm, nếu có sư phụ ở đây, bắt người chắc hẳn sẽ dễ dàng hơn.

Tiêu Chiến lập tức tránh đi, vừa kịp tránh thoát một cỗ khói trắng cổ sư vừa lúc phun ra. Khói trắng bị gió thổi hướng về vị trí của Vương Nhất Bác đứng, La Vân Hi lập tức kéo Vương Nhất Bác trốn sang một bên, Tiểu Ảnh kéo Tiêu Thanh trốn sang bên kia, người qua đường cũng đều chạy tứ tán, nhưng may mắn không ai bị thương.

Cổ sư thấy vậy chạy về hướng ngược lại, nhưng nhóm ám vệ đã chắn đường lui. Tiêu Chiến liếc thấy lệnh bài trên người ám vệ, quả nhiên là người của Hoàng Thượng.

Thấy không còn đường tiến lẫn lui, cổ sư đột ngột mở rộng áo choàng vung ra một đống bọ cạp, rết các loại độc trùng vào ám vệ bên kia, ám vệ vì đột ngột mà ngây ra một chút, tuy rằng sau khi hoàn hồn đã tránh, lại khó tránh bị dính phải, mà gặp nạn kế tiếp còn có dân chúng trong thành, mọi người đều thét chói tai chạy trốn.

- Người bị trùng bám vào đừng vận công, lập tức phong bế đại huyệt toàn thân. - Vương Nhất Bác lập tức nói.

Nhóm ám vệ còn có chút do dự, dù sao bọn họ cũng là ám vệ, sống chết có số. Cuối cùng vẫn là Tiêu Chiến ra lệnh, mấy ám vệ mới làm theo.

Cổ sư thấy kế của mình thực hiện được, liền tiếp tục chạy về hướng bị ám vệ chặn bên kia, Tiêu Chiến tuy rằng không thể trực tiếp dùng tay bắt, nhưng vẫn đuổi theo.

Tiểu Ảnh thấy thế, nói với Tiêu Thanh:

- Ta đi hỗ trợ.

Tiêu Thanh có chút lo lắng nhìn Tiểu Ảnh, không hy vọng hắn đi theo, nhưng lại không thể để đệ đệ nhà mình một mình chiến đấu.

Tiểu Ảnh nhìn về phía Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác nói.

- Đừng lấy tay chạm vào hắn, dùng chân đá thì có thể.

Tiểu Ảnh gật đầu, đuổi theo.

Cổ sư chạy được một đoạn, hình như đột ngột đổi chủ ý, xoay người chạy trở về, khi cùng Tiêu Chiến mặt đối mặt, lấy ra một con rắn lục hoa độc. Tiêu Chiến dùng khinh công tránh, để hắn chạy qua. Dù sao người này toàn thân đều là độc, khinh công lại không tồi, thật sự không nên xuống tay.

Tiểu Ảnh cũng bị hắn dùng thủ đoạn như vậy lừa. Đợi hắn chạy đến vị trí ban đầu, đôi mắt đảo quanh, muốn bắt Tiêu Thanh, hình như là muốn lấy làm con tin.

Tiểu Ảnh thấy thế lập tức phóng lên, tuy rằng không kịp đá văng cổ sư, lại đúng lúc chắn trước người Tiêu Thanh. Cổ sư hóa trảo thành chưởng, đánh vào người Tiểu Ảnh, Tiểu Ảnh lúc này phun ra một ngụm máu đen, lại dùng hết khí lực đá văng cổ sư ra. Tiêu Thanh ôm lấy Tiểu Ảnh đã ngã xuống, mới không khiến hắn té trên mặt đất.

Cổ sư bị đá lui lại mấy bước, xoay người muốn bắt Vương Nhất Bác. Vương Nhất Bác tuy rằng không sợ độc, nhưng hắn hoài thai, hành động không tiện, lỡ đâu sơ xuất, cũng khó bảo toàn tính mạng.

La Vân Hi thấy thế bổ nhào về phía trước người Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến tuy rằng rất muốn đá cổ sư ra, nhưng đã không còn kịp. Đúng lúc này, một mảnh áo cà sa màu đỏ phật lướt qua trước mắt mọi người. Cổ sư sắp sửa thành công, bị một cước đá bay ra hơn mười thước.

- A di đà phật.

Thanh Nhất đại sư chắn ở trước người Vương Nhất Bác cùng La Vân Hi, vẻ mặt từ bi.

- Đa tạ đại sư.

Tiêu Chiến đang căng thẳng liền thả lỏng, không ngờ vị đại sư này sẽ xuất hiện.

Thanh Nhất đại sư lắc đầu, xoay người đỡ Vương Nhất Bác cùng La Vân Hi đứng dậy.

Cổ sư té trên mặt đất bò dậy, định tiếp tục trốn, lại bị Trương Bân Bân nghe tiếng mà tới chặn đường. Một màn vừa nãy hắn thấy rõ ràng, chỉ là khoảng cách quá xa, không cứu được bọn họ.

Thấy Trương Bân Bân, cổ sư nở nụ cười.

- Ta đã nói mấy tên kia sao dám tới bắt ta, ra là Y thánh ban dược.

Vải bao bọc trên tay mấy ám vệ đã được ngâm nước thuốc, để khi bắt cổ sư, không bị đầu độc mất mạng.

Trương Bân Bân lạnh lùng nhìn hắn, một câu cũng chưa nói, trực tiếp giao đấu cùng cổ sư. Cổ sư biết cổ độc cùng cổ trùng trên người hắn đều vô dụng với Trương Bân Bân, chỉ có thể liều mạng. Nhưng cuối cùng vẫn không địch lại, bị Trương Bân Bân đánh cho ngũ tạng lục phủ hình như đều lệch chỗ, quỳ rạp trên mặt đất không đứng dậy nổi.

Trương Bân Bân trói người lại, ném mấy bình giải dược cho ám vệ, nhóm ám vệ tạ ơn đi dùng dược.

- Sư phụ, mau đến xem cho Tiểu Ảnh một chút. - Vương Nhất Bác lập tức nói.

Trương Bân Bân đi qua, Tiểu Ảnh đã lâm vào hôn mê. Trương Bân Bân lấy ra một cái bình sứ, đổ dược bên trong vào miệng Tiểu Ảnh, cũng may Tiểu Ảnh còn có thể nuốt, mới khiến Tiêu Thanh bớt lo.

- Đưa hắn đến Lân Vương phủ. - Trương Bân Bân nói.

- Vâng, đa tạ tiền bối.

Không để ý đến cổ sư kia, Tiêu Thanh ôm Tiểu Ảnh lên xe ngựa của bọn họ, chạy đến Lân Vương phủ.

Nhóm ám vệ sau khi xác nhận không còn vấn đề gì, tạ ơn Trương Bân Bân cùng Tiêu Chiến, đem cổ sư hồi cung phục mệnh.

Trương Bân Bân kéo La Vân Hi qua, phát hiện hắn không sao, mới yên tâm, nói với Thanh Nhất đại sư.

- Đa tạ đại sư ra tay cứu giúp.

Thanh Nhất đại sư cười nhìn hai người, nói.

- Đã hữu duyên, thí chủ đương nhiên cần hảo hảo quý trọng mới phải.

La Vân Hi nhìn Thanh Nhất đại sư mặt mũi hiền lành, hai tay tạo thành chữ thập hành lễ, không nói thêm gì.

Tiêu Chiến đỡ Vương Nhất Bác, thấy hắn trừ khẩn trương vừa rồi ra, không có cái gì không ổn, cũng an tâm.

- Đa tạ đại sư. - Vương Nhất Bác nói.

Thanh Nhất đại sư nhìn bụng Vương Nhất Bác, nói.

- Song tử này có phúc, sẽ không bị thương tổn. Nghe nói Lân Vương phủ vài ngày trước phát cháo bên ngoài chùa, lão nạp tạ ơn thiện tâm của thí chủ.

Thanh Nhất đại sư nhìn ra được Vương Nhất Bác hoài song thai, mọi người đều có chút bất ngờ, nhưng nghĩ hắn là cao tăng đắc đạo, cũng có thể thấy được thiên cơ.

- Đại sư khách khí, đây đều là nên làm, cũng muốn tích phúc vì hài tử. Nếu đại sư không chê, thỉnh đến phủ thăm. - Vương Nhất Bác tươi cười nói.

- A di đà phật, lão nạp còn có việc, phải đi trước một bước. Các vị thí chủ cũng hồi phủ cứu người đi, đợi các thế tử xuất thế, lão nạp nhất định đến, cầu phúc cho thế tử. - Thanh Nhất đại sư cười nói.

- Đã vậy, đa tạ đại sư. - Vương Nhất Bác hành lễ.

- A di đà phật, thí chủ mời. - Thanh Nhất đại sư nhìn xe ngựa đã chạy tới.

Mọi người lên xe ngựa, Thanh Nhất đại sư nhìn theo xe ngựa rời đi, ánh mắt thanh minh từ bi...