Mãi Mãi Là Số 1

Chương 6-4: Chỉ vì đó là cậu (4)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Mặc dù Cao Sĩ Đức nhận ra Thạch Triển Vũ quan tâm đến mình nhưng anh lại không muốn vạch trần cậu ta, từ đầu đến cuối vẫn luôn giữ khoảng cách giữa bạn bè với nhau, chính vì không muốn cho người này quá nhiều mong chờ.

"Nếu như cậu nói sớm cho tôi biết rằng mình đã biết, tôi sẽ..." Những lời mới nói ra đã bị chính bản thân cắt ngang.

Sẽ không đắm chìm sâu sắc đến vậy ư?

Hay là sẽ không tiếp tục thích Cao Sĩ Đức nữa?

Không, dù cho bị từ chối, có thể khóc lóc, có thể tủi hờn, nhưng tình cảm đã từng tồn tại đó sẽ không đổi thay.

Cao Sĩ Đức nói đúng, nếu bạn thực sự thích một ai đó thì không nên áp đặt suy nghĩ của mình vào người kia, tình cảm không phải là một bài toán để bạn có thể giải mã bằng cách áp dụng công thức được.

"Triển Vũ, nếu hành vi của tôi khiến cậu hiểu lầm thì tôi xin lỗi. Tôi không thể đáp lại tình cảm của cậu, nhưng tôi thực sự coi cậu là một người bạn mà bản thân có thể nói về mọi thứ, hy vọng sau này chúng ta vẫn có thể làm bạn bè."

Ở góc hành lang, Châu Thư Dật nhìn Cao Sĩ Đức xoay người rời đi, chỉ còn lại mình Thạch Triển Vũ đứng bên ngoài phòng học, cậu ta lặng lẽ thu lại bước chân vừa mới muốn nhấc lên theo, tiếp tục trốn vào trong bóng tối nơi góc tường.

Tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc thích con trai.

Tôi biết.

Ngay cả sau khi đã xác nhận được tình cảm của bản thân, nhưng câu nói này vẫn giữ nguyên không thay đổi, cậu ta vốn không muốn hẹn hò với con trai, ngoại trừ Cao Sĩ Đức.

Người ấy, thực sự rất khác biệt.

Không liên quan gì đến giới tính, tuổi tác và bất kỳ điều kiện bên ngoài nào, chỉ là bị thu hút bởi Cao Sĩ Đức mà thôi.

"Hãy quên những lời tôi nói ngày hôm ấy đi, chúc cậu hạnh phúc."

Không muốn nhìn thấy người kia lộ ra vẻ mặt buồn bã, bởi vì điều đó sẽ càng khiến bản thân khó chịu hơn. Muốn người đó có được hạnh phúc, có được─── hạnh phúc khi người mình thích cũng thích mình.

"Cao Sĩ Đức, tôi muốn trở thành "hạnh phúc" của cậu."

Châu Thư Dật lẩm bẩm nói ra những lời này, sau đó liền ưỡn ngực lên rồi bước ra góc hành lang, tránh đi Thạch Triển Vũ vẫn đang đứng bên ngoài phòng học, chạy theo đằng sau Cao Sĩ Đức đã đi được một lúc.

Tây Môn Đình

Những ngọn đèn neon sáng dần vào ban đêm, thay thế ánh sáng ban ngày và đảm nhận nhiệm vụ chiếu sáng thành phố.

Đây là nơi luôn bắt kịp những xu hướng nổi bật nhất ở thành phố Đài Bắc, có không ít người nổi tiếng đã nhận được danh thϊếp tuyển người của các công ty đào tạo tại đây, sau đó lắc mình một cái trở thành những siêu sao sáng giá trong giới giải trí Hoa ngữ.

Cao Sĩ Đức đi bộ một mình trên cầu vượt ở Tây Môn Đình, nhìn xuống dòng xe cộ qua lại vô tận dưới cây cầu.

Rrr rrr rrr!

Điện thoại di động trong túi quần bò rung lên do có tin nhắn đến, vì vậy anh bèn lấy điện thoại ra xem tin nhắn vừa nhận được.

─── Cậu đang ở đâu thế? Tôi có chuyện muốn nói với cậu.

Ngón tay Cao Sĩ Đức do dự không biết có nên bấm vào tin nhắn hay trả lời đối phương hay không, nhưng cuối cùng anh vẫn ấn vào nút tắt máy bên sườn điện thoại, duy trì trạng thái chưa đọc. Anh cầm chiếc điện thoại mà màn hình đã tối thui, tiếp tục cúi đầu đi về phía đầu bên kia của cầu vượt.

"Sao cậu không trả lời tin nhắn? Cao Sĩ Đức, cậu thật sự muốn trốn tránh tôi à."

Một giọng nói không vui từ phía sau truyền đến, người đang đi trên cầu ngạc nhiên dừng lại bước chân, rồi quay người nhìn người nào đó đang đứng phía trước mặt mình.

Kể từ sau khi Thạch Triển Vũ tỏ tình với người này bên ngoài lớp học, Châu Thư Dật đã luôn đi theo đằng sau anh, vốn muốn giả vờ "chỉ tình cờ" xuất hiện ở cùng một nơi sau khi nhắn tin "biết được" người đó đang ở đâu, thế nhưng "vừa nãy" xuất hiện ở cùng một nơi thật đấy, nhưng không ngờ tin nhắn mình gửi đi lại luôn dừng lại ở trạng thái chưa đọc, vì vậy cậu bèn bước nhanh đến trước mặt Cao Sĩ Đức, lên tiếng một cách không vui vẻ.

"Chơi trò thư đồng chán rồi thì vứt tôi sang một bên đúng không?"

"Đoạn video đó tôi xóa rồi, không tin thì cậu có thể cầm lấy mà kiểm tra."

Anh nghĩ rằng mục đích của Châu Thư Dật là muốn xác nhận xem mình đã xóa đoạn video đe dọa đó đi hay chưa, thế nên mới duỗi tay ra đưa điện thoại cho đối phương, thế nhưng bàn tay vừa vươn ra lại bị người kia hất mạnh một cái.

"Cậu dùng đoạn video đó để đe dọa tôi, là vì sợ tôi sẽ đắm chìm trong những cảm xúc tiêu cực khi bị thất tình, đúng không? Cậu nói rằng chỉ cần tôi thắng được cậu thì cậu sẽ xóa bỏ thỏa thuận làm thư đồng, cũng là vì muốn chuyển hướng sự chú ý của tôi, đúng chứ?"

Đối mặt với nhưng câu hỏi chất vấn về sự thật như thế này, Cao Sĩ Đức chỉ biết chột dạ ngoảnh mặt đi, nhìn xuống dòng xe cộ lướt qua dưới gầm cầu vượt.

"Đừng nghĩ tôi tốt quá, chẳng qua là tôi muốn nhân cơ hội này trở thành bạn của cậu, sau đó... đến gần cậu hơn mà thôi."

Bằng cách này, ít nhất là trước khi tốt nghiệp Đại học và trước khi rời Đài Loan cùng mẹ sang Mỹ, anh có thể đặt dấu chấm hết cho tình cảm này với tư cách là một người bạn.

"May mắn mà cậu nói có còn là của tôi không?"

"Cậu nói cái gì vậy?"

Cao Sĩ Đức quay đầu lại nhìn người đang đứng trước mặt mình, bối rối vì câu nói đột ngột kia.

"Hôm đó ở phòng y tế, tôi nói người được cậu thích rất may mắn. Sau đó cậu tưởng rằng tôi đang ngủ, nên đã nói bên tai tôi rằng may mắn đó vẫn luôn thuộc về tôi."

Hôm qua nói thích cậu, không phải là lời nói đùa, hôm đó nói sẽ tranh thủ cơ hội để tấn công, cũng là lời thật lòng; cậu nói người mà được tôi thích hẳn là rất may mắn, nhưng đáng tiếc cậu mãi mãi không biết được rằng, may mắn đó... vẫn luôn thuộc về cậu.

Châu Thư Dật bước nhanh đến gần Cao Sĩ Đức, nắm lấy cổ áo anh, kéo người lại trước mặt mình, nghiêm túc hỏi: "Cao Sĩ Đức! May mắn vì là người cậu thích, có còn là của tôi không?"

"Cậu nói... cậu đã nói là sẽ không thích tôi..."

Giọng nói của người mới lên tiếng đầy đau thương, dù cho có cố gắng thế nào thì tình cảm của anh cũng không được chấp nhận, hết lần này đến lần khác đều tan thành từng mảnh vụn vỡ, Cao Sĩ Đức không dám nhìn vào mắt đối phương, vì sợ rằng sẽ nhìn thấy sự ghê tởm về tình cảm này trong đôi mắt của người đó.

"Cậu cho rằng tôi thích như vậy sao?"

Trong phòng tắm, dù có bị tia nước dưới vòi sen xối vào bao lâu, Châu Thư Dật cũng không thể rửa sạch được những suy nghĩ ngổn ngang trong lòng mình.

Cậu luôn nghĩ về người này cho dù có làm gì đi chăng nữa, cho dù có ở bất cứ nơi đâu cũng luôn theo đuổi bóng hình có phần tương tự với người này, những khoảnh khắc hai người ở một mình với nhau đều in sâu vào tâm trí Châu Thư Dật, lặp đi lặp lại không thể kiểm soát...

"Bởi vì đó là cậu, hại tôi không thích... cũng phải thích..."

Vì thế Châu Thư Dật mới nhận ra rằng, trước khi lý trí chịu thừa nhận thì cậu đã đặt người nào đó vào vị trí vượt xa cả vị trí của một người bạn.

Cao Sĩ Đức ngẩng đầu nhắm mắt lại, đặt tay lên vai người kia, chậm rãi đẩy cậu ra, lùi lại hai bước rồi mới nói: "Nếu cậu nói những lời này với mục đích trêu chọc tôi, rất xin lỗi, tôi không thể cười nổi."

"Không có ai đang nói đùa với cậu cả, tôi rất nghiêm túc đấy."

Châu Thư Dật nắm lấy cánh tay của Cao Sĩ Đức, một lần nữa nói ra suy nghĩ của mình nhưng lại bị người trước mặt hoảng loạn gạt ra, anh nhìn chằm chằm vào cậu bằng đôi mắt đỏ hoe.

"Không phải người cậu thích là Tưởng Duật Hân sao? Tôi xin cậu đấy, cho dù cậu có nghĩ ra cách nào để trừng trị tôi, thì chỉ có duy nhất chuyện tình cảm này là tôi không chơi với cậu được đâu."

Từ hồi học cấp hai, Cao Sĩ Đức đã nhận ra tình cảm mà mình dành cho Châu Thư Dật không giống như với các bạn học khác, lúc đầu anh chỉ nghĩ rằng không muốn để cậu bé đã từng quên mình lại quên mất anh một lần nữa mà thôi.

Thế nhưng khi lớn hơn, anh đã dần hiểu rằng cảm giác này là của một chàng trai thích một chàng trai khác, là tình cảm không được chấp nhận. Vì vậy anh đã chọn cách giấu kín tình cảm ấy trong lòng, chỉ khi nào có một mình mới lén lút lấy ra những tấm ảnh giấu dưới đáy tủ, mỉm cười nhìn vào những bức ảnh của Châu Thư Dật dù không bằng lòng nhưng vẫn phải bất đắc dĩ chụp cùng anh trên bục nhận giải.

"Tại sao cậu lại không tin tôi."

Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Cao Sĩ Đức, Châu Thư Dật cảm thấy l*иg ngực của mình đau, rất đau.

Vì cậu đã từng lơ là không chú ý đến, đã từng chậm chạp, mỗi một sự chán ghét và từ chối của cậu đã khiến cho người này không tin rằng mình đã yêu anh. Châu Thư Dật nắm chặt lấy sợi dây chuyền treo trên ngực, mặc kệ làn da sau gáy hằn đỏ lên màu máu, cậu đứng trên cầu vượt với tiếng xe cộ ồn ào, nói với Cao Sĩ Đức rằng:

"Có phải nếu như tôi ném thứ này đi thì cậu mới tin rằng tôi đã thích cậu, đúng không?"

Thế nhưng người kia lại thở dài tự giễu...

"Ném món đồ may mắn của cậu đi cũng chẳng có ý nghĩa gì cả."

Mỗi một lần đến gần, Cao Sĩ Đức đều dấy lên hy vọng có thể thay đổi được điều gì đó, nhưng lần nào hy vọng cũng kết thúc bằng thất vọng.

Bạn bè là khoảng cách gần nhất của hai người họ, một mối quan hệ xa hơn là hoàn toàn không thể.

Nhìn những giọt nước mắt lăn dài trên má chàng trai kia, một hình ảnh chợt lóe lên trong tâm trí Châu Thư Dật. Cậu bé trong ký ức, có đôi mắt giống hệt như anh, cậu bé ấy ngồi ôm gối ở cầu thang cuối hành lang và khóc nức nở.

Cậu bé ngẩng mặt lên, kiêu ngạo từ chối chiếc khăn tay Châu Thư Dật đưa cho, chỉ vì không muốn người lạ nhìn thấy mình đang khóc, cũng không muốn người lạ nhìn thấy sự yếu đuối của bản thân...

Vì thế cậu đã quay người lại nắm lấy lan can, rồi đứng lên đó, hét lên với dòng xe cộ qua lại dưới gầm cầu, hét lên với tất cả những người đang đi bộ qua khu vực đó nữa.

"Tôi! Châu Thư Dật, thích Cao Sĩ Đức! Thích nhất nhất nhất nhất nhất! Thích nhất trên đời này, người tôi thích nhất chính là cậu ấy!"

Sau đó cậu đã nhảy khỏi lan can trước khi Cao Sĩ Đức kịp phản ứng, bổ nhào lên người anh, ôm lấy gáy người này và đặt một nụ hôn mạnh mẽ lại dịu dàng lên đôi môi ấm áp kia.

Khoảnh khắc ấy, giống như hình ảnh dừng lại trong một bộ phim, dừng lại vào giây phút trái tim đột nhiên vỡ òa.

Đầu óc Cao Sĩ Đức ngừng hoạt động, thụ động để Châu Thư Dật hôn mình hết lần này đến lần khác, nhiệt độ ấm áp thuộc về đối phương tựa như thông qua đôi môi kề sát truyền vào lòng nhau.

Cao Sĩ Đức giơ tay lên, nhẹ ôm lấy lưng của Châu Thư Dật, nhắm mắt lại hôn lấy người mình đã yêu thầm nhiều năm. Cho đến khi nụ hôn run rẩy kia khiến cả hai không thở nổi, mới không nỡ tách nhau ra.

Châu Thư Dật nở nụ cười, tinh nghịch hỏi: "Đây là nụ hôn đầu của cậu, đúng không?"

"Không phải." Cao Sĩ Đức nhìn vào người trước mặt, lắc đầu.

"Vậy thì đó là ai?"

Khao khát độc chiếm mạnh mẽ được bộc lộ một cách vô thức qua câu nói này.

"Một ngày nọ, tôi đã cứu một tên ngốc suýt chết đuối, trong khi giằng co, tôi đã vô tình hôn cậu ấy."

"Cái đó, cái đó không tính, nụ hôn đầu của cậu nhất định phải là của tôi."

Nhớ lại nụ hôn bất ngờ ở bể bơi nên Châu Thư Dật đỏ mặt, cậu vội vòng tay qua gáy người kia rồi hôn lần nữa.

***

Thích một người, rốt cuộc là liên quan đến ai?

Ai bị bẻ cong, ai phải chịu trách nhiệm.

Bởi vì là cậu, hại tôi không thích, cũng phải thích.