Mãi Mãi Là Số 1

Chương 3-2: Chỉ cần có thể ở bên cạnh là tốt rồi (2)

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong phòng lớn

Giờ nghỉ trưa, trong phòng lớn có rất nhiều sinh viên đều đến đây ăn cơm.

Châu Thư Dật bưng khay thức ăn của mình theo sau mông Cao Sĩ Đức, vừa chọn thứ mình muốn ăn vừa tự hỏi phải làm thế nào mới có thể thắng được đối thủ, đồng thời kết thúc sớm quãng thời gian phải làm thư đồng này của cậu.

Cao Sĩ Đức chọn một cái bàn và ngồi xuống, trong khi Châu Thư Dật vẫn đang phiền não không biết nên dùng cách gì để PK đã ngồi xuống một chiếc bàn khác ở bên kia lối đi theo thói quen trước đây của mình.

Thạch Triển Vũ vẫn luôn đi sát theo hai người họ, lúc này cậu ta đặt mông xuống ngồi đối diện với Cao Sĩ Đức, khó chịu hỏi: "Hai người trở nên thân thiết với nhau như vậy từ bao giờ? Thân thiết đến mức có thể đi học tan học cùng nhau?"

Cao Sĩ Đức không định trả lời câu hỏi này, tuy rằng đang dùng đồ ăn trong khay, nhưng khóe mắt vẫn chú ý đến Châu Thư Dật vẫn còn mải miết suy nghĩ lung tung.

"Thư Dật!"

Giọng nói hớn hở xuyên qua căng tin ồn ào, Lưu Bỉnh Vĩ đi giữa hai dãy bàn với khay thức ăn trên tay, đầu tiên là liếc nhìn Cao Sĩ Đức sau đó mới ngồi xuống bên cạnh Châu Thư Dật, dùng khuỷu tay huých vào cánh tay người anh em thân thiết của mình, nói nhỏ.

"Đệch, cậu thông minh thật đấy."

"Hả?"

Người vừa mới tỉnh táo lại ngẩn ra, không hiểu đối phương đang nói gì.

"Cậu lẻn vào doanh trại quân địch để thám thính tình hình à? Thế nào? Có phát hiện ra được cái gì không? Lần sau định trị───"

Châu Thư Dật nhanh chóng bịt miệng Lưu Bỉnh Vĩ lại, rồi ngẩng đầu lên nhìn sang Cao Sĩ Đức đang ngồi ở phía bên kia, lúc này mới bỏ cái tay đang bịt miệng kia ra ghé sát vào mặt người anh em của mình, nói nhỏ: "Trị cái đầu cậu ấy! Bây giờ không rảnh!"

Nhược điểm bị người ta nắm chắc trong tay, đừng nói là trị, cậu còn phải trở thành thư đồng chuyên phục vụ quý ngài Cao đây này.

"Châu Thư Dật."

Cao Sĩ Đức bưng khay đồ ăn của mình lên đứng dậy đi tới bàn bên cạnh, liếc nhìn Lưu Bỉnh Vĩ một cái rồi gắp viên thịt trong khay đồ của mình bỏ vào khay của Châu Thư Dật.

"Gì đấy?"

"Cho cậu, tôi không muốn ăn."

"Xì, đồ kén ăn, tôi đành phải cố gắng giúp cậu giải quyết thôi."

Châu Thư Dật ghét bỏ nói, nhưng vẻ mặt lại bán đứng suy nghĩ của cậu, lộ ra nụ cười "được lời".

Nhìn thấy cảnh này, Thạch Triển Vũ cũng bưng khay thức ăn của mình lên ngồi xuống đối diện với Châu Thư Dật, lấy nĩa chỉ vào những viên thịt trong khay, nhìn Cao Sĩ Đức một cái rồi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nói: "Tôi thích ăn thịt viên, để tôi giúp cậu."

"Không được!"

Châu Thư Dật lập tức dùng tay bao quanh khay cơm của mình, giống hệt như chú chó đang bảo vệ thức ăn, động tác trẻ con khiến khóe miệng hai người còn lại không khỏi cong lên, chỉ có Thạch Triển Vũ là tức giận đến mức chọc cái dĩa xuống mặt bàn, hướng về phía Châu Thư Dật quát to.

"Ăn no rồi ngủ, ngủ đẫy thì lại ăn, cậu là heo à? Muốn ngủ thì cút về nhà mà ngủ đừng ảnh hưởng đến lớp của chúng tôi. Tôi không giống cậu, không muốn thành tích đến cuối kỳ rớt xuống hạng chót đâu." Lời này vừa nói xong, lập tức bị Lưu Bỉnh Vĩ phản đối.

"Cho dù Thư Dật có ngủ trong lớp thì thành tích của cậu ấy vẫn rất đáng gờm."

"Tôi nói chuyện với cậu ta, cậu nói chen vào làm gì."

Thạch Triển Vũ trừng mắt nhìn vào người bảo vệ cái tên kia, giận dữ nói. Nhưng lại nghe thấy nội dung của tiết học trước, được ai đó đang đọc lại nguyên văn không sai một chữ nào...

"Phân tích dựa trên các tiêu chí phán đoán logic, theo sở thích của khách hàng, thời gian mua hàng, thuộc tính của sản phẩm đã mua để xác định xem họ đã kết hôn hay chưa và danh tính để tìm ra sản phẩm liên quan mà khách hàng thích... Thế nào? Có cần tôi phải đọc tiếp không?"

"..."

Thạch Triển Vũ nhìn vào khuôn mặt của Châu Thư Dật với vẻ mặt kinh ngạc, hai người còn lại đã biết được khả năng của cậu từ lâu nên không tỏ ra ngạc nhiên một chút nào. Cao Sĩ Đức mỉm cười nhìn cái người đầy kiêu ngạo kia, trong lòng anh thầm nghĩ không hổ là Châu Thư Dật, bất kể làm cái gì cũng đều xuất sắc như vậy.

"Thật ngại quá, có người ấy à cho dù có ngủ thì vẫn học được, chẳng hạn như─── tôi!" Giọng điệu kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Châu Thư Dật thành công khiến người đối diện tức giận.

"Thế thì đã làm sao? Chẳng phải vẫn suốt ngày thua Cao Sĩ Đức đó thôi."

"Cậu phải nói cho rõ ràng chứ? Thư Dật không thua, chỉ là cậu ấy chưa bao giờ thắng." Lưu Bỉnh Vĩ vẫn bao che như cũ, nhưng lại bị bạn thân mặt tối sầm dùng cùi chỏ huých vào ngực.

"Chết tiệt! Cậu nói như thế tôi chẳng thấy ghê gớm tý nào cả?" Châu Thư Dật rút cùi chỏ lại, phóng khoáng nói: "Đúng là tôi chưa từng thắng được Cao Sĩ Đức."

"Cậu thẳng thắn đấy!"

Không ngờ đối phương lại trả lời như vậy, Thạch Triển Vũ hơi ngạc nhiên nhưng lại có chút khâm phục cái tên chướng mắt này.

Châu Thư Dật nhún vai một cái, nói: "Thua là thua, thắng là thắng, không có gì để mà không thừa nhận được cả."

Đột nhiên, từ bên ngoài có hai bóng người đang bước vào căng tin dành cho sinh viên.

Người ngồi đối diện với cửa ra vào, đúng lúc thấy được một màn này lập tức cúi đầu xuống, nhanh chóng nuốt chỗ đồ ăn còn đang dang dở vào bụng và nói với Cao Sĩ Đức.

"Tôi ăn no rồi, ra ngoài đợi cậu trước nhé."

"Ờ!"

Lưu Bỉnh Vĩ nghĩ rằng Châu Thư Dật đang nói chuyện với mình, vì thế cậu ta cũng lập tức đặt đũa xuống và chuẩn bị đi ra ngoài cùng cậu, nhưng lại bị Cao Sĩ Đức ném cho một câu.

"Không liên quan đến cậu."

Sau khi bỏ lại câu đó, Cao Sĩ Đức cầm khay đồ ăn của hai người lên rồi xách balo đứng dậy đuổi kịp bước chân của Châu Thư Dật, cùng người kia rời khỏi căn phòng lớn ồn ào.

"Cao───"

Thạch Triển Vũ nhìn chằm chằm vào bóng lưng người đã bước đi, một lúc sau, cậu ta khó chịu thu lại tầm mắt, rồi lườm Lưu Bỉnh Vĩ miệng đầy thức ăn một cái, sau đó là ngang ngược cướp lấy miếng thịt heo chiên xù kiểu Nhật duy nhất từ khay của đồ phương.

"Này!"

"Làm sao?"

Nhìn miếng thịt heo chiên xù của mình bị cướp đi, sau đó lại nhìn thấy khuôn mặt viết đầy bốn chữ lớn "Tôi đang không vui", Lưu Bỉnh Vĩ chỉ đành lắc đầu, gắp từng miếng củ cải trắng chua chua ngọt ngọt được thái hạt lựu, vốn nằm bên cạnh chỗ để miếng thịa kia vào khay của đối phương, sau đó cười nói:

"Ăn kèm với củ cải ngâm chua ngọt cho đỡ ngấy."

"..."

Rõ ràng là giận cá chém thớt, nhưng lại được bao dung bằng một nụ cười ngốc nghếch. Những miếng củ cải trắng được đặt vào khay đồ ăn, dường như cũng đang đặt điều gì đó vào trong lòng Thạch Triển Vũ.

"Cậu mau ăn đi, buổi chiều còn có tiết đấy."

"Ừ."

Những cảm xúc bực mình cũng dần nguôi ngoai, thay vào đó là vị ngon lan tỏa nơi đầu lưỡi, với miếng bột giòn tan, nước thịt thơm lừng quyện cùng củ cải trắng được ngâm dấm đường chua chua ngọt ngọt.

***

Người vội vàng rời khỏi căng tin, bị người đuổi theo phía sau dùng tay khoác lấy vai kéo lại đứng áp vào tường.

Cao Sĩ Đức nhìn Châu Thư Dật với vẻ mặt buồn bã, tức giận hỏi: "Cậu còn muốn trốn tránh bao lâu nữa?"

Theo anh, Tưởng Duật Hân đã quyết định ở bên Phương Chính Văn rồi, vậy thì người yêu đơn phương như Châu Thư Dật cũng nên buông bỏ đoạn tình cảm này, nếu không người bị tổn thương sẽ chỉ là cậu mà thôi.

"Tôi biết, nhưng mỗi lần nhìn thấy cô ấy, tôi vẫn..."

Cậu nắm lấy sợ dây chuyền đang treo trước ngực, sợi dây chuyền mà cậu coi như món đồ may mắn của mình, nhíu mày lại.

Bọn họ đã từng là tổ hợp tam giác vững chắc có thể nói về mọi thứ, có thể cãi nhau ầm ĩ không chút ngăn cách nào, nhưng bây giờ nhìn thấy hai người kia lại chỉ còn lúng túng và không biết làm sao.

"Baka!"

Cao Sĩ Đức nhìn người đau khổ trước mặt, không nhịn được mắng một câu bằng tiếng Nhật, kết quả lại bị người kia phản bác.

"Cậu mới là cái đồ baka ấy!" Châu Thư Dật trừng mắt nhìn Cao Sĩ Đức, nói: "Thật sự, tôi nói với cậu nhiều thế để làm gì nhỉ, cậu cũng có hiểu được đâu."

"Tôi hiểu."

"Cậu thì hiểu───"

Chữ cuối cùng của người đang cãi bướng bỗng nhiên biến mất, Châu Thư Dật mở to mắt nhìn vào người đang dồn mình vào tường, ngạc nhiên trước ánh mắt quá mức nghiêm túc của anh.

"Cao Sĩ Đức, chẳng lẽ cậu cũng có người mình thích? Ai đấy? Không phải cậu bạn thân tên Thạch Triển Vũ đó chứ?"

"..."

Anh không khách sáo dành cho người kia một cái lườm, phủ nhận suy đoán vô căn cứ của ai đó, rồi buông tay ra xoay người lại định rời đi.

"Này! Đùa thôi mà, không cần phải nổi giận như vậy chứ!"

"Tôi không nổi giận."

"Thế cậu mau nói cho tôi biết đi, người cậu thích rốt cuộc là ai?"

Châu Thư Dật cười hì hì khoác vai Cao Sĩ Đức, giống như một phóng viên báo lá cải đang thăm dò thế giới tình cảm của đối phương.

"Không muốn nói."

"Sao lại thế, cậu đã biết được bí mật của tôi thì tôi cũng phải biết của cậu chứ."

"Với cậu thì tôi không muốn nói."

Bằng giọng điệu có ý ám chỉ, tranh thủ khi đối phương vẫn đang suy nghĩ về ý tứ của câu nói kia, anh bèn gạt tay của người đó ra rồi bước nhanh về phía trước.

"Chết tiệt! Tôi làm thư đồng cho cậu bao nhiêu ngày nay, mà cậu cũng không cho tôi hóng hớt được tý nào à? Đồ ki bo!"

Châu Thư Dật vừa phản đối vừa đuổi theo, cho đến khi lại khoác vai người còn lại một lần nữa, hai người cùng bước trên con đường dành cho xe đạp được bao quanh bởi một màu xanh biếc.

***

Chợ đêm

Trước một gian hàng ở chợ đêm, Cao Sĩ Đức khoanh tay trước ngực, nâng cằm lên chỉ vào những quả bóng bay đủ màu sắc được gắn trên những tấm xốp, đưa mắt hỏi.

"Không sai, chính là ở đây." Châu Thư Dật gật đầu đáp: "Chúng ta đã từng PK hết các thứ với nhau, chỉ có trò chơi là chưa đấu với nhau bao giờ, vậy hôm nay chúng ta sẽ quyết định thắng thua ở đây."

Để rút ngắn thời gian làm thư đồng, bất kể có thế nào cậu cũng phải thắng được tên kia một lần.

"Tôi còn tưởng..." Cao Sĩ Đức buông cánh tay đang ôm trước ngực rồi nhìn ra xung quanh.

Anh ghé lại gần, khẽ nói nhỏ vào bên tai người còn lại: "Cậu rủ tôi tới đây là vì muốn hẹn hò cơ."

Châu Thư Dật nắm chặt vành tai đỏ bừng của mình, xấu hổ hét lên: "Hẹn con khỉ! Ai thèm hẹn hò với cậu, một câu thôi, thi không?

"Thi."

Người vẫn luôn là số một xắn tay áo lên, điềm nhiên nói cho người đang đỏ mặt hay.

Vài phút sau───

Người thua liền ba ván đặt phi tiêu bắn bóng bay xuống rồi bước sang gian bên cạnh, nghiến răng nghiến lợi nói.

"Tiếp tục! Tôi không tin là không thắng được cậu!"

Dứt lời bèn giơ khẩu súng lên, cậu nheo mắt lại ngắm vào những quả bóng bay trên bàn quay đang xoay vòng vòng.

Cao Sĩ Sức nhìn khuôn mặt nghiêm túc kia, không khỏi lộ ra vẻ cưng chiều, do dự không biết có nên thả cho cậu thắng hay không.

"A..."

Sau khi trận đấu kết thúc, Cao Sĩ Đức nhìn về phía bàn quay của mình đã bị bắn hết sạch, rồi lại nhìn sang bên cạnh vẫn còn sót một quả bóng màu hồng bèn thốt lên một tiếng kinh ngạc.

Chết tiệt! Cậu ta lại thắng rồi!

"Hừ! Trò tiếp theo!"

Quả nhiên, người hiếu thắng lại cậy mạnh liếc nhìn anh một cái, vứt cái súng trong tay xuống rồi thở phì phò lao về phía máy gắp thú.

Hai mươi phút sau───

"Cảm ơn ạ."

Hai nữ sinh học cấp ba nhận lấy đồ chơi mà anh trai lớn tặng cho bọn họ, vui vẻ rời khỏi gian hàng đặt máy gắp thú.

"Tiếp theo thì sao?"

Cao Sĩ Đức quay đầu lại, nhìn người kia cả tối không thắng nổi đang trợn đôi con ngươi lên nhìn anh, hỏi.

"Tiếp theo thi───"

Mới nói được một nửa, điện thoại trong lòng bàn tay cậu lại rung lên dữ dội. Châu Thư Dật nhìn vào màn hình, đó là đồng hồ báo thức cậu đã đặt trước đó, vì vậy bèn đút điện thoại vào túi quần rồi đi ra khỏi gian hàng.

"Châu Thư Dật?"

Người vẫn đang đứng trước máy gắp thú, băn khoăn gọi tên người kia.

"Không phải tám giờ sáng mai còn có tiết à? Thi gì nữa, về nhà đi! Châu Thư Dật quay người rời đi sau khi ném lại câu nói đó, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Đáng ghét, thành thư đồng thật rồi!"

Nhìn thấy Châu Thư Dật học thuộc lòng lịch học của mình, Cao Sĩ Đức đầu tiên là hơi ngẩn ra một chút nhưng sau đó bên khóe miệng lại hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.

Hóa ra đây là cảm giác được đặt trong lòng, hóa ra đây là cảm giác được để ý đến. Tuy rằng có một số lời không thể nói ra, tuy rằng có một vài điều phải giấu kín, có điều là mối quan hệ như thế này thật sự rất tốt...

Thật sự, rất tốt.

Vì vậy, với một nụ cười không che giấu nổi, anh đi theo bước chân của người kia rời khỏi khu chợ đêm càng lúc càng trở nên nhộn nhịp.

***

Thư viện

"Oáp."

Châu Thư Dật ngáp một cái, ánh mắt đang tập trung trên sách giáo khoa chợt nhìn thoáng qua Cao Sĩ Đức đang nằm ngủ trên bàn.

Châu Thư Dật cầm chiếc bút bi trên tay chọc vào người đối phương, nhưng sau khi suy nghĩ, lại cảm thấy điều này không đủ để trút bỏ những buòn bực bị người sai bảo trong thời gian này, vì vậy cậu bèn đặt bút xuống và định bóp cổ người kia.

Nhưng trong đầu lại chợt lóe lên một suy nghĩ, trên mặt Châu Thư Dật nở nụ cười xấu xa rồi lặng lẽ đứng dậy, định tranh thủ lúc lấy điện thoại của tên này lúc đang ngủ rồi xóa đoạn video đe dọa kia đi.

"Hừ hừ, xem cậu còn lấy cái gì ra dọa tôi được."

Cậu thầm lẩm bẩm một mình, rồi rón rén đi ra sau lưng Cao Sĩ Đức, lén lút tìm kiếm trong balo treo trên lưng ghế nhưng không thấy gì. Đang băn khoăn không biết người này giấu điện thoại ở đâu, thì từ khóe mắt lại thoáng trông thấy mục tiêu đang được đút trong quần.

Vì thế cậu bèn cẩn thận dè dặt rút cái vỏ điện thoại đang lộ ra khỏi túi quần, muốn nhân cơ hội đối phương không hề phòng bị xóa đoạn video kia đi. Không ngờ người đang ngủ say trên bàn lại đột nhiên mở mắt, vươn tay ra nắm lấy tay phải của người đang làm chuyện xấu, người có tật giật mình vội ngẩng đầu lên, vì trọng tâm không vững nên cả người bèn đổ nhào tới bắp đùi của Cao Sĩ Đức.

Không ngờ một màn quá mập mờ này, lại bị Tưởng Duật Hân và Phương Chính Văn đúng lúc đến thư viện tìm tài liệu bắt gặp.

"Oa!" Tưởng Duật Hân thấy Châu Thư Dật đang nằm trên đùi Cao Sĩ Đức, bèn há to miệng thốt lên.

Quyển sách nặng trịch đang ôm trên ngực rơi xuống ngay tại chỗ, đột nhiên vang lên tiếng động trong thư viện yên tĩnh.

"Duật, Duật Hân?"

Châu Thư Dật quay đầu lại, cũng nhìn thấy hai người kia đang đứng trước giá sách.

Bốn người nhìn nhau qua lối đi, một người ngạc nhiên, một người kinh ngạc, một người biểu cảm phức tạp, chỉ có Cao Sĩ Đức đang ngồi trên ghế, từ đôi mắt của cô gái đã nhìn ra được là cô ấy đang hiểu lầm.