Chương 17
Có hẹn với người đẹp
Khi trở lại phòng ngủ, Triệu Khản vẫn là người duy nhất chơi game.
Nhưng giường Tần Lãng đã được dọn, ga trải giường, mền, gối, mùng... đều là đồ mới, còn xịt nước hoa.
Nhìn giường mới tinh, Tần Lãng không khỏi lắc đầu thở dài nhẹ một tiếng.
"Tần Lãng, cậu trở lại rồi?"
Triệu Khản chú ý tới Tần Lãng trở lại ký túc xá, đặt chuột xuống, vẻ mặt hưng phấn nói: "Tần Lãng, cậu được đấy! Nghe nói buổi chiều là một cô gái rất xinh đẹp dọn giường cho cậu, cậu thật lợi hại!"
"Đừng có nghĩ bậy, đó là em họ tôi." Tần Lãng khịt mũi, vừa thấy giường liền biết là kiệt tác của ai.
Đối với đứa "em họ" này, Tần Lãng cũng bất lực.
"Đúng rồi, Tần Lãng, cậu vừa đến trường đã bỏ lỡ rất nhiều tiết học, cẩn thận một chút!" Triệu Khản ân cần nhắc nhở Tần Lãng, "Học sớm hay muộn cũng không có vấn đề gì lớn, nhưng nghỉ quá nhiều buổi, cậu sẽ gặp rắc rối. Có thể trường sẽ khai đao với cậu đó!"
"Cảm ơn nhắc nhở." Tần Lãng biết Triệu Khản cũng là tốt bụng, nhưng hắn rõ ràng không quan tâm chuyện này.
Tần Lãng leo lên giường, một lát sau liền tiến vào trạng thái minh tưởng.
Triệu Khản nói một lúc mới nhận ra rằng Tần Lãng không trả lời, tưởng tên này ngủ say, mất người trò chuyện, Triệu Khản đành tiếp tục chơi game trên máy tính.
Hai ngày tiếp theo, Tần Lãng không nghỉ học, nhưng phần lớn thời gian đều rơi vào trạng thái "thần du thái hư[1]" vì hoàn toàn không nghe giảng, hoàn toàn chìm đắm trong lĩnh hội các chiêu thức võ học. Chỉ có tiết học sinh vật, hắn mới "trở lại bình thường".
Hai ngày nay Tần Lãng không liên lạc với Hàn Tam Cường, hắn biết Hàn Tam Cường có thể thành lão đại khu vực, nhất định phải có chút bản lĩnh. Lần này bị ám toán, Hàn Tam Cường chắc chắn sẽ cẩn thận hành động trong tương lai.
Về phần chuyện của An Đức Thịnh, Tần Lãng biết không thể gấp gáp. Bởi lão độc vật không chỉ muốn hắn đối phó An Đức Thịnh, mà còn muốn thôn tính toàn bộ công nghiệp của An Đức Thinh.
Nếu nền tảng An Đức Thịnh không rõ ràng, làm sao có thể tiếp quản toàn bộ công việc sản nghiệp?
※※※
Hôm nay là thứ bảy, tiết học cuối cùng vào buổi sáng là sinh vật.
Vì đại diện khoa sinh vật nghỉ ốm, Đào Nhược Hương chỉ định Tần Lãng làm đại diện tạm thời khoa sinh vật, điều này làm dấy lên ghen tị của nhiều nam sinh.
Đại diện, nghe có vẻ hay, nhưng thực ra việc gửi và nhận sách bài tập cho giáo viên là khó khăn. Nếu gửi và nhận sách bài tập cho Đào Nhược Hương, khổ sai cũng có thể biến thành đẹp sai, đó là lý do tại sao rất nhiều người ghen tị với Tần Lãng.
Tan học, Tần Lãng mang bài tập đến văn phòng giáo viên nơi Đào Nhược Hương ở.
Đây là văn phòng lớn với hơn chục bàn làm việc, bàn của Đào Nhược Hương lại có phong thủy tốt, đặt ở góc và cạnh cửa sổ, có thể ngắm khung cảnh khuôn viên qua khung cửa sổ bất cứ lúc nào.
"Tần Lãng, bài tập thu thập xong chưa? Đặt ở đây." Đào Nhược Hương vỗ nhẹ lên góc bàn, ý bảo Tần Lãng cất bài tập lại đây.
"Vẫn còn một mình Chu Linh Linh." Câu này hiển nhiên là thừa, bởi Chu Linh Linh là đại diện khoa sinh vật, hôm nay cô ấy nghỉ ốm, Tần Lãng cũng chỉ tạo đề tài nói chuyện.
"Ừm, tôi biết rồi." Đào Nhược Hương không cho Tần Lãng cơ hội. "Cảm ơn, mau đi ăn cơm đi."
"Vậy thì… dì Đào, hôm nay là cuối tuần, cô có dự định gì không?" Tần Lãng vẫn cố chấp.
"Đúng, hôm nay là cuối tuần, vậy sao cậu không về nhà?" Đào Nhược Hương hỏi, vừa nói ra lời này, nàng liền cảm thấy mình bị lừa, bởi nó tương đương với việc cho Tần Lãng một cơ hội để trò chuyện.
Tần Lãng nắm chắc cơ hội, thở dài nói: "Một ngày quá ngắn, nhà em không phải ở thành phố Hạ Dương, mà là ở thành phố An Dung cách đó gần hai trăm km. Chạy tới chạy lui phiền phức quá!"
"Đúng vậy." Đào Nhược Hương nói, "Nếu vậy, chúng ta hãy vắt óc nghiên cứu thêm một chút đi. Tần Lãng, hai ngày nay tôi có nghe những giáo viên khác nói về cậu ở văn phòng. Cậu có muốn biết họ nói gì không?"
"Nói em có tài? Em còn trẻ và có tham vọng, hay em sẽ thành công lớn?" Sau khi làm quen với Đào Nhược Hương, Tần Lãng mới dám nói đùa với nàng.
"Nghiêm túc chút!" Đào Nhược Hương cố tình chau mặt, "Các giáo viên khác nói rằng cậu không thể chạm khắc gỗ mục nát, chỉ biết huênh hoang vênh váo, chắc chắn vô tích sự, còn nói cậu là con chuột cống, hại cả bầy ngựa! Tần Lãng, cậu thế này là sao, điểm sinh vật của cậu có thể tốt đến thế, tại sao những môn khác lại không được? Tôi thấy không phải không được, là cậu căn bản không quan tâm chút nào!"
"Dì Đào, chúng ta quen thuộc nhau, em nói thật với cô--Các môn khác, em thực sự không thích! Không có hứng thú!"
Khuôn mặt Đào Nhược Hương hơi đỏ lên, trong lòng nàng nói ai quen với cậu, miệng lại nói, "Đừng bao biện cho lười biếng. Đúng rồi, không phải cậu nói với tôi rằng mục tiêu là Đại học Hoa Nam à? Nhưng xem tình huống trước mắt cậu, tôi thấy hy vọng rất mong manh!"
"Kỳ thật..." Tần Lãng suy nghĩ một chút, không biết xấu hổ nói, "Kỳ thật em cũng là hắc mã, loại rất thấp, điểm bình thường đều rất trung bình, nhưng mà thời điểm mấu chốt, em chính là chim không hót, nhưng một khi hót sẽ kinh người, không bay, nhưng nếu bay sẽ xông thẳng lên trời!"
"Cậu nghĩ tôi sẽ tin à?" Đào Nhược Hương khịt mũi, có vẻ hơi tức giận. "Tôi tưởng cậu thực sự xác định tư tưởng và quyết tâm học hành chăm chỉ, không ngờ cậu vẫn cợt nhả, xuề xòa không nghiêm túc. Thực sự khiến người ta đáng thất vọng! Tuổi của cậu có thể không nhận ra tầm quan trọng vào trường Đại học tốt!"
"Đào lão sư, cô đừng thất vọng!" Tần Lãng nhanh chóng giải thích, “Đào lão sư, em thật sự rất nỗ lực, nếu không cuối tháng này cô nhìn kết quả kiểm tra hàng tháng, nhất định sẽ không để cô thất vọng đâu!"
"Khiến tôi thất vọng cũng chẳng vấn đề gì, đừng để bố mẹ cậu và bản thân cậu thất vọng." Đào Nhược Hương nói, "Vậy cũng được, nếu điểm số cậu tăng nhảy vọt vào cuối tháng, tôi sẽ chiêu đãi cậu ăn tối!"
"Thật sao? Không có Tôn Bác làm cái gậy thối đúng không?" Cái tên Tần Lãng này thật sự cái gì cũng dám dám nói, may những giáo viên khác trong phòng làm việc sớm tan sở rồi. Bằng không, nếu lời này lọt vào tai Tôn Bác không tức chết mới lạ.
"Được rồi, nhanh học đi." Đào Nhược Hương vừa nói lời này, đột nhiên nhớ tới một chuyện, “Đúng rồi Tần Lãng, điểm sinh vật của cậu rất tốt, không biết có phải là quen thuộc các loài côn trùng cùng những kiến thức khác không?"
"Không chỉ quen thuộc, mà là thành thạo." Kiêu ngạo vẫn luôn là phong cách Tần Lãng.
"Tôi hy vọng cậu không nói dối tôi." Đào Nhược Hương cười nói, "Vì cậu thông thạo những kiến thức này, chỉ cần làm cho tôi một việc. Ừ, bảy giờ tối, chúng ta sẽ thực nghiệm trong phòng sinh vật được chớ?"
"Hoàn toàn không có vấn đề!" Tần Lãng tự nhiên tràn đầy vui mừng khi người đẹp có hẹn.
Từ phòng làm việc của Đào Nhược Hương đi ra, Tần Lãng tình cờ gặp Triệu Khản đang xách ba lô đi về nhà.
"Tần Lãng, hôm nay cậu không về nhà sao?" Triệu Khản hỏi Tần Lãng.
"Tôi không muốn chạy tới chạy lui." Tần Lãng lắc đầu.
"Thế này đi - chơi cùng nhau đến tối, tôi sẽ giới thiệu cho cậu một vài người bạn." Triệu Khản hào hứng nói.
"Không phải hôm nay, lát nữa tôi sẽ đến phòng thí nghiệm giúp Đào lão sư." Khi nói lời này, Tần Lãng cảm thấy có chút tự hào.
"Đào lão sư mời à, được đó, có vẻ như đại diện sinh vật tạm thời làm tốt lắm!" Triệu Khản thực sự ngưỡng mộ, "Cố lên, có lẽ cậu sẽ trở thành đại diện chính thức ngay lập tức."
"Kéo xuống đi, cậu nguyền rủa Chu Linh Linh không thể chữa khỏi bệnh à!"
"Đó không phải là một lời nguyền. Tin đồn tôi nhận được nói Chu Linh Linh không bị bệnh, nhưng sắp chuyển trường hoặc bỏ học. Tôi không biết chuyện gì xảy ra. Gần đây, một số chị em xinh đẹp chọn bỏ học hoặc chuyển trường, Điều này thật sự rất kỳ lạ..." Tên Triệu Khản rất thích nói chuyện phiếm. Lúc này, có vẻ có hứng thú, không vội về nhà, "Tin tức này tương đối đáng tin cậy, cậu biết tôi dù sao cũng là cán bộ hội sinh viên."
"Kéo nó xuống, xã trưởng câu lạc bộ thơ là cái gì--"
"Lớn nhỏ cũng là cán bộ!" Triệu Khản khịt mũi, "Tôi nói cho cậu biết, đừng coi thường câu lạc bộ thơ ca của tôi, nói với cậu sự thật. Ngoài sáng tác thơ, câu lạc bộ thơ chúng tôi còn gánh trên vai một sứ mệnh lớn lao và thiêng liêng—"
Vừa nói xong, Triệu Khản liền dừng lại, Tần Lăng có chút không kiên nhẫn: "Đừng có dập dồ, mau nói đê!"
"Nhiệm vụ quan trọng và thiêng liêng này là thu thập tất cả tin đồn về các mỹ nhân trường trung học số 7!" Triệu Khản khịt mũi.
"Là một "tay săn ảnh"? Đây không phải là công việc của biên tập viên báo trường sao?"
"Họ--" Triệu Khản khinh khỉnh nói, "Các biên tập viên tờ báo trường này sẽ thu thập một số tin tức nóng hổi về thanh tra của hiệu trưởng, danh hiệu của trường, học sinh đạt thành tích cao và các giải thưởng khác. Nó hoàn toàn đáng tin! Chỉ có câu lạc bộ thơ chúng tôi là cần thiết cho nam sinh trường trung học số 7, gánh vác trọng trách quan trọng này. Tôi nói thật với cậu, dưới lãnh đạo sáng suốt của tôi, câu lạc bộ thơ chúng tôi sẵn sàng cho ra mắt cuốn sách ảnh Nét Đẹp Học Đường Trung Học Cơ Sở Số 7, gửi tặng mỗi người đẹp một bài thơ nhỏ, hiện đang rất nóng, sao nào, có hứng thú không?"
Làm trò nửa ngày, Triệu Khản ngang nhiên nảy ý làm ăn với Tần Lãng.
"Hai quyển! Bìa cứng!" Tần Lãng cũng rất đơn giản không có che giấu.
"Huynh đệ, cậu thật thú vị!” Triệu Khản vui mừng khôn xiết.
"Nhưng có một yêu cầu nhỏ." Tần Lãng nói.
"Xin hãy nói."
"Hai cuốn sách của tôi, không đề bất kỳ bài thơ nào!"
Triệu Khản trực tiếp không nói nên lời.
Chú thích
1. Tu luyện của Đạo gia có “Dương Thần xuất chiêu”, khá giống với “Thông thiên xuất giác” trong thần thông Phật giáo. Cái gọi là "Thần Vũ Thái Cực" có nghĩa là người tập đi vào trạng thái tĩnh lặng trong cả thể xác và tinh thần, còn tinh thần và thần linh thoát ra khỏi thể xác và đi vào không gian thứ hai.
Đạo giáo có nghĩa là tinh thần con người đạt đến trạng thái trống rỗng. Sau đó, nó được sử dụng để mô tả một người đang suy nghĩ xa và không tập trung vào các vấn đề hiện tại. Chẳng hạn như:
"Nhìn anh ấy thẫn thờ, chắc anh ấy đã đi quá xa rồi."