Chương 70. Tên lừa đảo
Tác giả: Thân Sĩ Giả
Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)
–
"Học tỷ, đây là..."
Phía Tây tầng một, Mạc Vãn Hướng quay lại lấy tài liệu để quên trong hộc bàn, lại phát hiện giảng đường vốn đang trong giờ học đã bị khóa trái. Tài liệu đó của cô rất quan trọng, phải chuẩn bị trước giờ học ngày mai, vì vậy Mạc Vãn Hướng đến phòng cất đồ mượn chìa khóa.
Lúc đó đang là tiết một giờ tự học buổi tối, phần lớn học sinh đều tụ tập trong thư viện đèn đuốc sáng trưng. Giảng đường số 1 nằm ở tận cùng phía Tây tòa nhà chính, ba mặt tường được thiết kế với cửa sổ hình tròn, gần như hợp thành với mặt đất, đứng bên ngoài không thể nhìn rõ tình hình bên trong. Cửa vào giảng đường nằm dưới tầng hầm, sau đó phải đi lên một đoạn cầu thang, băng qua một hành lang ngầm không có cửa sổ.
Trên hành lang cứ cách năm mét lại có một bóng đèn cảm ứng âm thanh, Mạc Vãn Hướng đi tới, từng ngọn đèn lần lượt sáng lên, phía trước vẫn là một khoảng không gian tăm tối.
Nơi này cách thư viện rất xa, không nghe được tiếng người vọng lại, lặng yên như tờ. Mạc Vãn Hướng đi giày cao gót đế bằng, âm thanh cộp cộp vang vọng trong không gian. Tiếng vang cộng thêm bản tính nhút nhát, khiến Mạc Vãn Hướng luôn có ảo giác có người đi phía sau mình. Cô nhát gan, đi được một đoạn lại phải liếc mắt nhìn lại.
Rốt cuộc cũng tới được trước cửa phòng học, Mạc Vãn Hướng thở ra một hơi, tra chìa khóa vào ổ, thử xoay nửa vòng, ổ khóa vẫn bất động. Mạc Vãn Hướng lại xoay mạnh hơn, sau đó cô nhận ra không phải ổ khóa bị kẹt, mà là khóa không cắm vào được, phía bên kia có một chiếc chìa khóa khác đang cắm trên đó.
Cửa bị khóa trái từ bên trong.
Thời điểm này mà khóa trái phòng học, khả năng cao là mấy cặp đôi muốn tìm chỗ âu yếm. Mặt Mạc Vãn Hướng đỏ bừng, nghĩ thầm thôi thì quay lại thư viện chờ một lát vậy, nhưng vừa nghĩ đến chuyện tối muộn còn phải đi qua cái hành lang ngầm kia, trong lòng phát hoảng, vì vậy đánh bạo gõ cửa: "Có ai không?"
Không có tiếng đáp lại. Mạc Vãn Hướng lại gõ thêm lần nữa. "Xin lỗi, tôi để quên tài liệu trong đó, có thể mở cửa giúp không?"
Vẫn không có động tĩnh gì, Mạc Vãn Hướng cảm thấy sau lưng hơi nổi da gà, vừa định quay người đi, bên trong bỗng truyền ra một giọng nói quen thuộc: "Học muội?"
"Học tỷ?" Mạc Vãn Hướng nhận ra là giọng của Thường Hoài Cẩn.
"Học muội, chỉ có mình em thôi à?"
"Dạ." Mạc Vãn Hướng đáp. "Học tỷ ơi, tài liệu của em ở trong hộc bàn dãy thứ nhất bàn thứ hai từ trong đếm ra, chị có thể lấy giúp em không?"
Cửa mở, Thường Hoài Cẩn nhìn qua khe cửa đánh giá cô, lại quan sát khoảng không tối đen sau lưng cô.
"Học muội, vào đây một chút."
Mạc Vãn Hướng bị lôi vào qua khe cửa, Thường Hoài Cẩn lập tức khóa trái cửa lại.
"Học tỷ, đây là..."
Vừa bước vào, Mạc Vãn Hướng đã thấy có một nam sinh nằm sấp trên đất, quay đầu về phía bục giảng. "Đây không phải là anh Trần bên lớp 3 —— "
"Suỵt!" Thường Hoài Cẩn ngăn cô nói tiếp, nắm lấy tay cô, đặt lên cánh tay nam sinh. Mạc Vãn Hướng bị kéo đến ngồi thụp xuống đất, ngơ ngác hỏi: "Học tỷ, chuyện gì thế này, anh ta có sao không? Sao lại nằm ở đây?"
"Học muội, thật ra, hôm nay chị nhận được học bổng tiến sĩ toàn phần của Đại học Hồng Kông, do thầy hướng dẫn của chị tiến cử." Thường Hoài Cẩn ngồi xuống đối diện với cô, ngược sáng, toàn bộ khuôn mặt chị chìm trong bóng tối.
"Ồ, chúc mừng chị?" Mạc Vãn Hướng mơ hồ nói.
"Nhưng Trần Dịch Hiền không muốn cho chị đi, hắn ta theo đuổi chị hơn nửa năm nay, em biết chứ? Tối nay hắn gọi chị tới đây, bắt chị từ bỏ học bổng, nếu không sẽ đánh chị tàn phế. Em nhìn đi, lúc đó hắn đã giơ cái ghế đó lên định đánh chị." Trên mặt đất cạnh tay phải của nam sinh, có một cái ghế lộn ngược.
Trong lòng Mạc Vãn Hướng trào lên dự cảm xấu, tóc gáy hơi dựng đứng, trực giác mách bảo cô không nên tiếp tục nghe thêm nữa.
"Chị đã cố gắng chạy, nhưng chỗ này quá khuất, kêu cứu cũng không ai nghe thấy. Chị không muốn bị đánh tàn phế, thừa cơ cướp được cái ghế, đập vào gáy hắn." Thanh âm Thường Hoài Cẩn run rẩy. "Hình... hình như chị ra tay quá mạnh, hắn ngã xuống đất, sau lưng cũng không thấy phập phồng nữa, chị kiểm tra thử thì đã... tắt thở rồi."
Mạc Vãn Hướng thấy tai mình ù đi, hoài nghi bản thân đang nằm mơ. Cô thẫn thờ đứng dậy, đi về phía cửa. Thường Hoài Cẩn túm chặt lấy cô. "Học muội, trên người hắn đã có dấu vân tay của em, nếu em dám bỏ đi chị sẽ nói hai ta là đồng phạm!"
"Học tỷ?" Mạc Vãn Hướng không thể tin nổi, ánh mắt Thường Hoài Cẩn nhìn cô tràn ngập sự ngoan độc, hoàn toàn khác hẳn người học tỷ chững chạc hướng nội bình thường. "Học tỷ, chuyện này không liên quan đến em!"
"Trách ai được... Tóm lại là em xủi xẻo... Chị cũng xui xẻo, ha ha, chỉ vì một tên thần kinh mà toàn bộ nỗ lực bị hủy hoại... Học muội, em nói xem chị có thể sẽ phải ngồi tù không?"
Thường Hoài Cẩn là người đầu tiên dẫn Mạc Vãn Hướng đi tham quan quanh trường khi cô vừa nhập học, ba năm quen biết, cô hiểu rõ Thường Hoài Cẩn liều mạng cỡ nào vì thành tích và khen thưởng. Đại học Hồng Kông là ngôi trường trong mơ của chị, vậy mà ngay trước ngưỡng cửa thành công lại gặp phải sự cố. Mạc Vãn Hướng đột nhiên cảm thấy vô cùng đồng cảm với chị, lắp bắp khuyên nhủ: "Học, học tỷ, đây là hành vi tự vệ, không nghiêm trọng đến vậy đâu, hay là chị đi tự thú —— "
"Không được." Giọng Thường Hoài Cẩn lạnh xuống. "Cha hắn là thành viên trong hội đồng nhà trường, chị có nói gì cũng vô dụng. Hơn nữa, tiền án tiền sự sẽ bị ghi vào hồ sơ!... Học muội, nghe nói em đang xin giấy giới thiệu đúng không?"
Mạc Vãn Hướng nghe Thường Hoài Cẩn nói mà đổ mồ hôi lạnh. Hai người họ vốn có tiền đồ rộng mở, nếu trong lòng không có mục tiêu thì cần gì nỗ lực nhiều đến thế. Hiện tại Thường Hoài Cẩn đã rơi vào trạng thái cực đoan, đứng trên bờ vực mất không chế, nhất quyết muốn lôi theo cô chết cùng. Mạc Vãn Hướng không rõ quy trình xử lý án hình sự, được phán là "tự vệ" liệu sẽ thoát tội được bao nhiêu. Hơn nữa Thường Hoài Cẩn nói không sai, nam sinh nằm trên mặt đất lai lịch không nhỏ, gia đình hắn thật sự sẽ bỏ qua cho hai người họ sao? Bất kể chuyện này kết thúc ra sao, ghi chép phạm tội đều sẽ được đóng dấu giấy trắng mực đen trên hồ sơ của hai người họ. Sau đó dù là đăng ký xét tuyển, xuất ngoại, tìm việc làm, vô số giấy tờ đều sẽ có thêm cột "Tiền án tiền sự". Chỉ là một dòng ghi chép ngắn ngủi, nhưng sẽ đeo bám cô cả đời.
Một hành động bộc phát trong lúc mất lý trí, đủ để khiến người ta mang danh tội nghiệt cả đời sao?
Mạc Vãn Hướng chỉ cảm thấy tay chân lạnh toát, trời đất quay cuồng, trong mấy phút ngắn ngủi mà như rơi vào tuyệt cảnh đời người. Kinh nghiệm từng trải của cô là con số 0, hoàn toàn không biết nên ứng đối ra sao. Nếu có thể che giấu chuyện này, chờ đến lúc trời sáng, bỏ qua hết thảy bắt đầu lại từ đầu... Trong bóng tối, chỉ có bàn tay Thường Hoài Cẩn nắm chặt tay cô truyền đến từng hơi ấm. Cô nghe thấy Thường Hoài Cẩn hít vào một hơi thật sâu, khó nhọc lên tiếng:
"Chúng ta... chôn hắn đi?"
–
Ngụy Tử Hư từng nói với Bành Dân Tắc, hắn muốn thử làm một thiết bị điện tử.
Vật liệu có thể tìm trong pad, nhưng không chế tạo được linh kiện quá phức tạp, dù sao đây cũng không phải chuyên môn của Ngụy Tử Hư. Tuy nhiên, làm ra một thiết bị kích hoạt bằng tín hiệu không dây, thì thừa sức.
Tối ngày thứ tư Tiêu Hàn Khinh giao vũ khí cho Ngụy Tử Hư, Ngụy Tử Hư thay cô gϊếŧ người. Thẩm phán ngày thứ năm cô bị Lưu Tỉnh buộc tội là Sói, súng Laser vẫn nằm trong tay Ngụy Tử Hư. Thân súng tối đa có thể xếp chồng ba lớp nòng, mở rộng quỹ đạo của bộ phận gia tốc hạt có thể thay đổi tầm bắn và cường độ tia laser. Thiết bị không dây chỉ to bằng đầu móng tay, Ngụy Tử Hư kết nối nó với mạch dẫn trong súng Laser.
Công tắc điều khiển từ xa là một đoạn điện cực thu nhỏ, có thể đo lường sự thay đổi đến hàng mi-li-vôn. Ngụy Tử Hư chế tạo ra đoạn điện cực này, cấy nó vào dưới da, khi hắn còn sống cơ thể sẽ luôn sản sinh lượng điện sinh học ổn định, số đo được tạo thành tín hiệu, tiếp nhận bởi thiết bị không dây gây hiện tượng đoản mạch, súng Laser sẽ luôn nằm trong trạng thái đóng.
Mà một khi lượng điện sinh học trên cơ thể hắn biến mất, thiết bị nhận được tín hiệu bằng 0, sẽ tạo thành điện trở cực đại, đường dẫn thông suốt, súng Laser được kích hoạt. Tín hiệu biến mất có thể do điện cực được lấy ra, hoặc cơ thể đã chết.
Buổi tối ngày thứ ba, Tiêu Hàn Khinh đã lợi dụng nguyên lý này phối hợp diễn kịch với Ngụy Tử Hư. Ngày đó bọn họ gắn súng trên cửa sổ phòng Ngụy Tử Hư, Tiêu Hàn Khinh đứng trong phòng mình ở tầng một, cắm điện cực vào vùng da dưới cánh tay, sát với dây thần kinh quay. Mãi đến tận khi Ngụy Tử Hư chạy tới trước mặt Bành Dân Tắc cầu cứu, cô mới rút điện cực ra. Ngụy Tử Hư bị bắn xuyên, đồng thời Tiêu Hàn Khinh có chứng cứ vắng mặt hoàn hảo.
Ngụy Tử Hư có hai thứ vũ khí, hắn cẩn thận lựa chọn dựa vào lý do mà từng người đưa ra để bỏ phiếu vào ngày thứ hai. Trừ lúc gϊếŧ Triệu Luân cần đến súng Laser, bình thường hắn đều sẽ giấu nó bên trong chụp đèn tường hình tròn bên dưới sân khấu.
Bóng đèn mỗi ngày đều được thay mới, khi bật sáng rất dễ làm lộ khẩu súng bên trong. Để tình huống đó không xảy ra, sáng sớm nào hắn cũng đi phá hỏng bóng đèn, cũng nhắc nhở Mạc Vãn Hướng góc tối đó là đặc biệt chuẩn bị cho cô, tránh được sự nghi ngờ của người khác.
Sở dĩ giấu tại vị trí đó, là để chuẩn bị cho kết cục ngọc đá cùng nát.
Quỹ đạo của tia laser là đường thẳng, nhưng có cung cấp dụng cụ hỗ trợ phản xạ kèm theo, như vậy có thể tùy ý thay đổi góc độ bắn. Ngụy Tử Hư đã thử quan sát, dưới sàn nhà ở khu khán đài đôi lúc sẽ bố trí đèn chiếu sáng trong suốt, hắn căn chuẩn khoảng cách, tìm vị trí thích hợp nhét dụng cụ hỗ trợ phản xạ vào, vàng thau lẫn lộn.
Hắn nhiều lần căn dặn Bành Dân Tắc đứng ở vị trí chính giữa khán đài quan sát Death Theater của mình.
Chỉ cần Bành Dân Tắc đứng ở vị trí đó, ngay khi Ngụy Tử Hư vừa chết, laser trong bóng đèn sẽ phóng ra, trước hết đâm xuyên khoang sọ Mạc Vãn Hướng, sau khi phản xạ sẽ quét dọc từ vùng eo Bành Dân Tắc lên đến vai trái, bảo đảm đi qua tim.
Ngụy Tử Hư nhìn Bành Dân Tắc vẫn đang do dự không quyết mà mỉm cười. Cười đến ngây thơ vô tội.
Dân Tắc, anh có thể bỏ phiếu cho tôi. Nhưng tôi cũng sẽ không để anh thắng.
Trong phòng thẩm phán yên tĩnh đến độ có thể nghe rõ tiếng hô hấp.
"Sao vậy Dân Tắc, anh không tin tôi sao?" Ngụy Tử Hư khẽ mỉm cười, giọng điệu tự nhiên giống như đang hỏi bữa tối nay ăn gì.
Bành Dân Tắc nhìn thẳng vào hắn trong vài giây, sau đó ánh mắt chuyển qua Mạc Vãn Hướng. Thần kinh cô đã căng đến sắp đứt, đồng tử khuếch đại, trong mắt u ám đáng sợ. Mạc Vãn Hướng đối diện với ánh mắt của anh, liều mạng gật đầu, gấp gáp nói: "Bỏ phiếu Ngụy Tử Hư! Hai chúng ta sẽ thắng!"
Bành Dân Tắc chỉ cách hai người họ một cái ghế trống.
Chỉ là khoảng cách vài mét như vậy, lại tựa như xây lên một bức tường lạnh lẽo.
Bành Dân Tắc nhìn ba bức ảnh chân dung sáng lên trên màn hình, anh đang làm một đề test mà đáp án chỉ được chọn một trong hai. Tính đến hiện tại, bất kể chọn ai đều sẽ chẳng ảnh hưởng tới anh, anh nhấc ngón tay một chút là có thể kết liễu một sinh mệnh rồi, sau đó anh sẽ tiếp tục ăn ngủ nghỉ rèn luyện thân thể, cùng lắm là cảm thán một câu còn sống thật tốt. Nhưng nếu đánh giá từ góc độ kết quả, hai lựa chọn này sẽ cho ra hai kết cục một trời một vực, một là lựa chọn chính xác, một là lựa chọn trí mạng.
Mặt khác, cả hai lựa chọn kia đều đang nhìn anh chằm chằm, chờ anh đưa ra cành ô-liu hoặc đoạn đầu đao. Mạc Vãn Hướng phát hiện Bành Dân Tắc do dự, trong lòng một lần nữa dấy lên hy vọng, không ngừng biện giải cho bản thân, cầu xin anh bỏ phiếu Ngụy Tử Hư. Mà Ngụy Tử Hư lại hoàn toàn thả lỏng dựa vào ghế, trong mắt mang theo sự cổ vũ, giống như dù Bành Dân Tắc chọn ai hắn đều có thể vui vẻ chấp nhận.
Ngụy Tử Hư vốn không phải người chơi chính thức của Death Show, hắn thật sự rất tò mò Death Theater của mình sẽ được thiết kế thế nào. Vũ khí của hắn vốn là chuẩn bị cho cái người mà hắn giả mạo, vậy Death Theater hẳn cũng sẽ giống thế. Lúc hắn sống không được làm chính mình, không ngờ đến lúc chết vẫn phải chết dưới danh nghĩa người khác. Ngụy Tử Hư đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi, một cuộc đời như vậy, đến cùng rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Bành Dân Tắc cúi đầu, bỏ ra một phiếu của anh.
Chỉ mong quá trình Death Theater không quá đau đớn, ánh mắt Ngụy Tử Hư hơi tối lại.
Nhưng mà... kỳ thật cũng chẳng sao, chỉ có đau đớn mới khiến hắn có cảm giác bản thân đang sống.
"Ngụy Tử Hư, tôi đã nói rồi." Bành Dân Tắc cúi đầu, chậm rãi lên tiếng. "Dù tất cả đều nói cậu là Sói, tôi vẫn sẽ tin tưởng cậu."
Cùng lúc đó, thanh âm của Director vang lên.
【 Quả là một sự lựa chọn khó khăn ha ~ 】
【 Mạc Vãn Hướng tiểu thư, tôi sẽ dịu dàng với cô một chút. 】
"Không —— "
Mạc Vãn Hướng trợn trừng mắt, con ngươi như sắp lồi ra ngoài: "Bành Dân Tắc! Đầu óc anh toàn cứt đúng không! Ngụy Tử Hư là Sói, Ngụy Tử Hư chắc chắn là Sói! Anh muốn chết hay sao mà bỏ cho tôi, anh ——" ghế tựa rơi xuống lòng đất, tiếng gào thét của cô cũng im bặt.
Trong phòng chỉ còn lại Ngụy Tử Hư và Bành Dân Tắc.
Ngụy Tử Hư nheo mắt, bên trong lộ ra vẻ dò xét rõ ràng. Nhưng Bành Dân Tắc không hề nhìn hắn, sau khi thoát khỏi trói buộc, anh xoa xoa cổ tay mình, đứng dậy đến bên cạnh Ngụy Tử Hư.
"Đi thôi?" Bành Dân Tắc nói, vẻ mặt bình tĩnh, cánh tay cường tráng đưa về phía hắn.
Khóe miệng Ngụy Tử Hư kéo lên một nụ cười, đôi mắt cong cong nhưng vầng trăng khuyết, nắm chặt lấy tay anh. "Cảm ơn anh, Dân Tắc."
Nơi lòng bàn tay nhiệt độ giao hòa, Ngụy Tử Hư cảm nhận rõ ràng sự sống được giành lại. Bành Dân Tắc nắm tay hắn đi về phía đại sảnh, bọn họ sóng vai bước đi, trầm mặc không lên tiếng.
Tựa như thân mật không thể tách rời.
================
#Ngoài lề
Chắc ai cũng đã nhận ra cái bug siêu to khổng lồ trong chương này là súng Laser aka vũ khí của Sói bị vô hiệu hóa trước 8 giờ tối, đồng nghĩa với việc kế hoạch nghe có vẻ ảo diệu vip pro của ông main hoàn toàn vô dụng.