Game Show Chết Chóc: Tên Điên Xinh Đẹp

Chương 67

Chương 67. Sói và Thợ Săn

Tác giả: Thân Sĩ Giả

Chuyển ngữ: Bạch Diệp Trà (bachdieptra.wordpress.com)



Triệu Luân vừa nhấn xuống nút lệnh, tầm nhìn lại đột nhiên bị bẻ lên trần nhà, thân thể bị vật ngược ra sau.

Bành Dân Tắc dùng hai cánh tay kẹp cổ Triệu Luân, chế trụ hắn. Triệu Luân không ngừng giãy dụa, trong lúc vật lộn tiếp tục bắn loạn, phá nát tất cả đèn treo gần cửa ra vào, tạo thành một đống đổ nát chắn trước mặt Ngụy Tử Hư, chặt đứt con đường trốn ra ngoài của hắn.

"Lên tầng!" Bành Dân Tắc đè lại Triệu Luân, quát lên với hắn.

Ngụy Tử Hư bật dậy khỏi mặt đất, duy trì khoảng cách xa nhất với Triệu Luân dựa vào vách tường chạy về phía cầu thang. Trong quá trình đó, những mảnh thủy tinh vỡ găm trên cánh tay hắn rơi xuống không ít, nhưng phần lớn là càng cắm vào sâu hơn.

Bành Dân Tắc nhìn hắn chạy lên tầng hai, tạm thời thở phào nhẹ nhõm. Biên độ giãy dụa của Triệu Luân giảm dần, anh vừa cúi xuống nhìn, đã thấy họng súng nhắm ngay trước mặt. Bành Dân Tắc kinh hãi, buông tay ngồi thụp xuống ôm đầu. Triệu Luân làm động tác giả thành công, rốt cục cũng được thả ra, khom người ho khan kịch liệt.

Lợi dụng kẽ hở trong lúc hắn ho khan, Bành Dân Tắc cũng đứng dậy chạy lên cầu thang, dự định hội họp với Ngụy Tử Hư.

Triệu Luân ho sặc sụa rất lâu, cuối cùng cũng thở mạnh ra được một hơi. Sức lực của Bành Dân Tắc quá lớn, nếu còn bị siết thêm chút nữa không khéo sẽ thực sự tắt thở. Hô hấp của hắn đã ổn định, huyệt thái dương vẫn cứ nảy lên thình thịch, tầm mắt hơi mơ hồ, đầu óc lâng lâng. Đây cũng là tác dụng phụ của sóng siêu âm, hiện tượng nhiễu xạ[1] của sóng siêu âm rất thấp, tầm công kích thẳng, nhưng khi phóng ra vẫn sẽ bị ảnh hưởng ít nhiều. Lúc này Triệu Luân có cảm giác choáng váng và buồn nôn chính là do vậy. Hắn biết không thể kéo dài thêm nữa, lần tới tìm thấy Ngụy Tử Hư nhất định phải bắn trúng.

[1] Nhiễu xạ là hiện tượng sóng lan truyền qua khe nhỏ hoặc mép vật cản bị lệch hướng lan truyền, lan toả về mọi phía từ vị trí vật cản, và tự giao thoa với các sóng khác lan ra từ vật cản.

Triệu Luân đổi tay cầm súng, dùng đốt ngón tay tàn nhẫn đè lên huyệt thái dương, sát ý càng tăng nặng, đuổi theo lên tầng hai.



Lục Dư ngồi một mình bên bờ hồ.

Gió khẽ thổi qua chiếc xích đu treo bên cạnh, nó hơi rung lên, lúc lướt qua mặt hồ sẽ để lại một cái bóng mờ.

Có lẽ Ngụy Tử Hư đã biết rồi. Lục Dư nghĩ, trong thẩm phán hôm nay chỉ có anh và Lạc Hợp bỏ phiếu cho Ngụy Tử Hư, kẻ đầu tiên Ngụy Tử Hư nghi ngờ sẽ là con Sói thứ ba.

Tuy vậy trong lúc thẩm phán gây ra sự chú ý của Ngụy Tử Hư vốn không phải ý định của anh. Lạc Hợp tập hợp các manh mối phân tích ra Ngụy Tử Hư là Sói, kết hợp với suy đoán trước đó của Lục Dư, thân phận của hắn đã vô cùng rõ ràng. Lưu Tỉnh từ ngày thứ hai đã nghi ngờ Ngụy Tử Hư, ba người phe anh cộng thêm Lạc Hợp bỏ phiếu, có tỷ lệ rất lớn của thể xử tử Ngụy Tử Hư. Nhưng Lục Dư không ngờ Lưu Tỉnh vẫn có ý định gϊếŧ Lạc Hợp trước, có lẽ khả năng phán đoán của Lạc Hợp đã gây áp lực quá lớn với gã.

Đồng thời ngoài dự liệu của anh, là Triệu Luân cũng bỏ phiếu cho Lạc Hợp.

Tuy Triệu Luân là kẻ thô lỗ, nhưng hắn vẫn luôn có sự tôn trọng nhất định với những người có trình độ văn hóa cao. Thậm chí Lục Dư cảm thấy, trừ bản thân anh ra, người hắn tin tưởng nhất chính là Lạc Hợp. Triệu Luân cũng nghi ngờ Lạc Hợp là Sói sao? Lục Dư cảm thấy có chút kỳ quái, trước đó Triệu Luân chưa bao giờ thể hiện ra điều đó, mà hắn thì có bao giờ giấu diếm được suy nghĩ gì đâu.

Nhưng việc đã đến nước này, Lục Dư chỉ có thể tiếp tục khuấy loạn vũng nước đυ.c này, tung hỏa mù tránh cho mũi nhọn của Ngụy Tử Hư chỉ về Triệu Luân.



Triệu Luân vội vàng chạy lên cầu thang, dưới chân bỗng nhiên bước hụt, lập tức ngã đập mặt xuống bậc thang. Thị giác của hắn đã chịu tác dụng phụ, khó phân biệt khoảng cách xa gần, cũng không cảm nhận được độ cao thấp và vị trí bậc thang. Hắn vịn lan can đứng dậy, sống mũi nhói đau âm ỉ, không biết có bị gãy xương không. Hình như có chất lỏng ấm áp từ trong lỗ mũi chảy xuống, mà Triệu Luân cũng chẳng để ý, một tay hắn bám vào tay vịn cầu thang, giảm tốc độ tiếp tục lần theo Ngụy Tử Hư.

Lục Dư đưa vũ khí cho hắn, hắn lại càng thêm lo lắng. Lục Dư là Sói, đã gϊếŧ một người. Hắn đương nhiên không thể trả lại vũ khí Lục Dư, không phải vì hắn sợ Lục Dư sẽ tiếp tục gϊếŧ người, mà vì vũ khí đã nằm trong tay hắn, dù có bị phát hiện, hắn cũng có thể dùng thân phận Thợ Săn để thoát khỏi hiềm nghi, cùng lắm thì nói đây là vũ khí hắn nhặt được từ con Sói thứ ba đã chết, như vậy có thể bảo vệ Lục Dư. Nhưng hắn sợ những kẻ khác sẽ phát hiện ra Lục Dư là Sói. Thẩm phán của phe Thiện, những con Sói khác hành động vào ban đêm, nguy cơ bủa vây tứ phía, mà Lục Dư không có vũ khí, chỉ có thể trở thành cái đích bị nhắm đến.

Triệu Luân chạy lên tầng hai, dừng trước cửa phòng Ngụy Tử Hư bắn mấy phát. Sóng âm gặp vật cản có thể giảm tác dụng, nhưng cửa phòng mỏng như vậy cơ bản không có nhiều tác dụng che chắn, Ngụy Tử Hư trốn ở bên trong chính là tự tìm đường chết. Triệu Luân nghe thử, trong phòng không có tiếng ngã xuống đất. Hắn quay đầu nhìn quét một vòng, trên hành lang tầng hai không có một bóng người, hắn trầm tư trong chốc lát, chạy về phía cầu thang dẫn lên tầng ba.

Hắn vẫn nhớ, sau khi nhận được thứ vũ khí này, hắn bắt đầu trở nên nhạy cảm với xung quanh. Ngay trong thẩm phán hôm sau, Lạc Hợp đưa ra các manh mối suy đoán Ngụy Tử Hư là Sói, kỳ thật những phân tích đó hắn chẳng kịp nghe kỹ, nhưng vẫn cảm thấy vô cùng chấn động. Lạc Hợp vừa bình tĩnh vừa sắc bén, quả thực là khắc tinh của phe Sói.

Nếu để Lạc Hợp tiếp tục sống, anh ta sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra Lục Dư là Sói.

Triệu Luân là kẻ thô lỗ, vừa ngu xuẩn vừa ích kỷ, hắn chỉ có thể nghĩ ra phương pháp đó, thông qua bỏ phiếu xử tử Lạc Hợp, bảo vệ Lục Dư.



Ngụy Tử Hư chạy đến tầng ba, vặn thử chốt cửa tất cả các phòng, không ngoại lệ tất cả đều bị khóa chặt.

Thời điểm bị đống đổ nát chặn đường hắn đột nhiên nghĩ thông suốt, chạy ra ngoài cũng không phải biện pháp hay. Không gian bên ngoài quá rộng, mà vũ khí trong tay Triệu Luân hợp nhất là đánh dã chiến. Một khi hắn đã chạy ra ngoài, chỉ có thể mất cả đêm chơi trò mèo đuổi chuột với Triệu Luân. Đến sáng hôm sau ngồi trên bàn thẩm phán, hắn chắc chắn vẫn phải chết.

Nếu muốn sống, hắn nhất định phải đánh lén Triệu Luân, tốt nhất là vừa tước được vũ khí vừa khiến hắn ta hôn mê, lợi dụng lúc ý thức hắn ta không tỉnh táo thì gϊếŧ chết.

"Cậu làm gì vậy?"

Bành Dân Tắc chạy đến nơi, nhìn thấy Ngụy Tử Hư đang hoảng loạn xoay nắm đấm cửa.

"Tôi cần vào một căn phòng nằm ngay phía trên cửa sổ hành lang." Ngụy Tử Hư nói giọng gấp gáp.

"Hả? Tại sao?" Bành Dân Tắc chạy tới bên cạnh hắn, Ngụy Tử Hư không kịp trả lời, lại chuyển qua một cánh cửa khác. Bành Dân Tắc ngăn lại: "Vô ích, tất cả phòng trên tầng ba đều bị khóa, cậu có thử nữa cũng không mở được đâu."

"Vậy phải làm sao?" Ngụy Tử Hư vò đầu, mặt mày xám xịt, khắp người toàn là máu, nhìn qua vô cùng chật vật. "Rốt cuộc tôi chỉ có thể ngồi chờ chết thôi sao?"

Bành Dân Tắc không trả lời, khom người thở dốc.

Dưới tầng vọng lên âm thanh đinh tai nhức óc, là Triệu Luân đứng ngoài cửa phòng Ngụy Tử Hư nã súng. Trong phút chốc, tạp âm gián đoạn, qua vài giây yên tĩnh, lại vang lên tiếng bước chân của Triệu Luân, hắn đang đi lên tầng ba. Không gian hành lang chật hẹp, không thể lui được nữa, một khi Triệu Luân chặn được Ngụy Tử Hư ở tầng ba, chỉ trong vài phút hắn sẽ biến thành một cái xác.

"Đệt!" Ngụy Tử Hư văng tục, phát điên đá lên khóa cửa.

"... Gác mái."

"Sao cơ?" Ngụy Tử Hư nhìn Bành Dân Tắc, anh trầm mặc kéo lấy tay hắn: "Qua đây."

Bành Dân Tắc dẫn Ngụy Tử Hư đến góc hành lang, nơi đó ánh sáng mờ mịt, chỉ có một cái giá sách dựng thẳng đứng. Bành Dân Tắc áp sát lại gần, đẩy vài ô trống trên giá sách, sau đó xoay quả địa cầu ở tầng trên cùng một góc 30 độ, trần nhà trên đầu bọn họ đột nhiên vang lên một tiếng "Lạch cạch", đồng thời giá sách cũng tách ra, để lộ một đoạn bậc thang gắn trên tường.

Bành Dân Tắc giẫm lên bậc thang, đưa tay đẩy mép trần nhà, nhấc lên một cái nắp hình tròn. Anh nhìn xuống ra hiệu cho Ngụy Tử Hư đi theo. Ngụy Tử Hư leo lên, phát hiện thì ra ngay bên trên tầng ba còn có một gian gác mái. Nóc phòng nghiêng, không gian khá lớn, có một chiếc giường đơn kê sát tường, thậm chí có cả điều hòa. Mặt tường bên cạnh có một khung cửa sổ, bắt sáng khá tốt, dưới cửa sổ là một chiếc bàn học, trên mặt bàn đặt mấy chồng sách, có lẽ thời gian đã rất lâu, ngoài bìa sách phủ đầy tro bụi. Ngụy Tử Hư liếc mắt qua, chữ trên bìa viết bằng tiếng Anh, hình như là sách giáo khoa.

Trong lòng Ngụy Tử Hư tràn ngập vô số nghi vấn, nhưng hiện giờ không phải lúc bận tâm đến vấn đề đó.

Hắn trèo lên bàn học, mở cửa sổ, thả người nhảy xuống.

"Cậu làm gì thế!" Bành Dân Tắc nháy mắt bùng nổ, bộc phát ra tốc độ kinh hoàng, xông đến tóm lấy tay Ngụy Tử Hư.

Anh bắt được bàn tay trái của hắn, sức lực của anh khiến bàn tay vốn đã gãy xương của Ngụy Tử Hư càng thêm thương tổn, đau đến mức hắn khẽ rên lên một tiếng. Từ góc nhìn của Bành Dân Tắc, Ngụy Tử Hư đang treo lơ lửng bên ngoài cửa sổ tầng bốn, độ cao này đủ để hắn ngã chết ngay tại chỗ. Bên ngoài tầng một có một vòng sàn xi măng bao quanh, vô cùng chắc chắn, nếu lúc này anh buông tay, không nghi ngờ gì Ngụy Tử Hư sẽ rơi xuống như một quả cà chua nát bét.

"Dân Tắc, buông tay." Ngụy Tử Hư ngẩng đầu, nhìn anh nói.

"Không buông!" Bành Dân Tắc càng nắm chặt hơn, gắng sức kéo Ngụy Tử Hư lên.

"Dân Tắc..." Ngụy Tử Hư hết nói nổi, nhìn Bành Dân Tắc vì muốn cứu hắn, cơ bắp toàn thân căng phồng lên, da mặt đỏ lựng như sắp rỉ máu. "Buông tay ra đi, anh không kéo được tôi đâu, còn tiếp tục như vậy anh sẽ trật khớp."

"Cậu rốt cuộc muốn làm gì!" Bành Dân Tắc rống to.

Mà Ngụy Tử Hư nhanh chóng nâng tay phải lên, gỡ tay anh ra, rơi thẳng xuống.

Trong tay nháy mắt đã trống rỗng, linh hồn Bành Dân Tắc tựa như cũng bị rút sạch.

Ngụy Tử Hư sẽ chết.

Ý nghĩ này quá kinh khủng, khiến anh như rơi vào hầm băng. Anh như phát điên lăn khỏi cửa sổ, bổ nhào trên sàn nhà, lảo đảo chạy xuống tầng dưới.



Tối ngày thứ sáu, Lục Dư bất an đi qua đi lại trong phòng, rốt cuộc vẫn quyết định sẽ nói cho Triệu Luân thân phận của Ngụy Tử Hư.

"Định đi đâu thế?" Ngoài cửa, một người đứng dựa vào cầu thang, lười biếng hỏi Lục Dư.

"Không liên quan đến anh, Lưu Tỉnh."

Lưu Tỉnh cười nheo mắt, cùi trỏ tì lên tay vịn, nhìn thẳng vào Lục Dư, trong giọng nói mang theo ý uy hϊếp: "Sợ là rất liên quan ấy chứ. Lục Dư, tốt nhất là đừng có đi đâu cả."

Lục Dư nhìn gã, đáy mắt có lửa giận âm ỉ: "Anh cảm thấy anh ngăn được tôi?"

"Đương nhiên là không." Lưu Tỉnh nhún vai. "Tôi đoán ở đây cũng chẳng ai ngăn nổi cậu. Dù sao cậu cũng đã có một buổi đêm sung sướиɠ rồi, thẩm phán ngày mai, có lẽ không còn sung sướиɠ được như vậy đâu —— Một kẻ nhàm chán như cậu, Death Theater nhất định cũng sẽ vô cùng tẻ nhạt."

Trong bóng tối, Lục Dư giận dữ bật cười: "Lưu Tỉnh, mọi thứ của anh đều là do anh cướp lấy, bất kể là tiền, phụ nữ hay cái thân phận Tiên Tri kia, thiệt cho anh còn ra vẻ đạo mạo trước mặt tôi."

"Hơ, giận à." Lưu Tỉnh cười đến càng vui vẻ hơn, một bên đùi thả lỏng lúc ẩn lúc hiện giữa kẽ hở lan can. "Người Trung Quốc có câu "Cái gì của ngươi đến cuối cùng vẫn sẽ là của người, cái gì không phải của ngươi ngươi sẽ chẳng bao giờ giữ được". Tôi rất ghét câu này, giống như đang nói tất cả mọi người đều phải quy củ ngồi im một chỗ chờ cơ hội đến, mà một khi có ai đó chủ động bước lên giành lấy thứ gì, ngược lại sẽ bị những kẻ chỉ biết ngồi không đó mắng là "đồ ăn cướp"."

Gã đứng chắn trước mặt Lục Dư, thân thể vì trường kỳ túng dục mà ngoài mạnh trong yếu, trên gương mặt tuấn mỹ lộ ra vẻ méo mó.

"Không phải rất đáng thương sao? Bắt đầu từ xa xưa, đời đời kiếp kiếp đều phải lấy "từ bỏ" làm vinh quang."

Mãi đến tận hừng đông, Lưu Tỉnh mới trở lại phòng mình. Gã bước đi rất nhẹ, nhưng vẫn bị Ngụy Tử Hư cách một cánh cửa phát hiện, lúc ấy hắn đang bị ảo giác của Lạc Hợp dằn vặt, sau này mới nhận ra việc Lưu Tỉnh làm hôm đó.

Đáng tiếc không có ai chứng kiến cảnh Lưu Tỉnh uy hϊếp Lục Dư, nếu không đã có thể tăng thêm mức độ tin cậy về thân phận Phù Thủy của Ngụy Tử Hư rồi.



Bành Dân Tắc vừa bò xuống cầu thang đã nghe thấy trên hành lang tầng ba truyền đến tiếng thủy tinh vỡ.

Anh hoảng loạn đến mức thở không ra hơi, l*иg ngực ứ nghẹn, còn bị ảnh hưởng bởi sóng âm mà không ngừng có cảm giác nôn khan. Lúc đuổi tới nơi, anh nhìn thấy cửa sổ trên hành lang tầng ba đã bị phá hỏng, vụn thủy tinh rơi đầy đất, Ngụy Tử Hư đang tóm lấy hai tay Triệu Luân bắt chéo sau lưng đè hắn xuống đất. Triệu Luân không ngừng vặn vẹo, vũ khí văng ra cách hắn không xa, hắn đang gắng hết sức dùng cằm ấn xuống nút lệnh.

"Dân Tắc, đánh ngất hắn mau!"

Bành Dân Tắc xông lên, dồn lực chặt xuống sau gáy Triệu Luân. Anh vốn không quen với việc này, một lần chưa thành công, lại tăng thêm lực bổ xuống lần nữa.



"Lục Dư, cậu... đã gϊếŧ người, vậy là cậu muốn thắng phải không? Nguyện vọng của cậu gì?"

Trong cơn hỗn loạn, hai tay Triệu Luân bị Ngụy Tử Hư bẻ đến mức như sắp đứt lìa, mà Bành Dân Tắc không ngừng giương tay giáng từng đòn xuống gáy hắn. Lần trước là bị Lục Dư đánh ngất, nhưng giờ cậu ta đã không còn nữa rồi. Triệu Luân bỗng nhớ tới tối ngay thứ năm sau khi lấy được vũ khí, hắn bồn chồn không yên hỏi nguyện vọng của Lục Dư.

Nét cười của Lục Dư mang theo chút uể oải: "Tôi hy vọng Hiểu Na có thể vĩnh viễn rời khỏi Lưu Tỉnh."

"Cái gì!" Triệu Luân không thể tin nổi. "Đến bây giờ cậu vẫn còn nghĩ cho con đàn bà đê tiện đó sao, đôi cẩu nam nữ kia con mẹ nó —— "

"Không phải. Là Hiểu Na bị Lưu Tỉnh hủy hoại, trước đây cô ấy không phải người như vậy." Lục Dư nhẹ giọng nói. "Cô ấy rất đơn thuần, rất nhiệt tình, có thể giúp chắc chắn sẽ giúp, học tập cũng nghiêm túc, giáo viên và bạn học đều yêu quý cô ấy. Tôi biết cô ấy chê ngoại hình tôi xấu xí, nhưng cô ấy chưa từng bỏ rơi tôi. Giai đoạn ôn thi khổ sở nhất năm lớp 12, những giờ tự học buổi tối đều là hai người bọn tôi cùng nhau cố gắng, nếu tôi không đi cô ấy cũng sẽ không đi, hàng ngày đều gửi nhắn tin động viên tôi rất nhiều."

"Triệu Luân, cậu luôn gọi họ là cẩu nam nữ, là loại đê tiện gì đó, thực ra tôi nghe rất khó chịu... Đến tận bây giờ tôi vẫn luôn nhớ về cô ấy, làm sao tôi quên nổi..."

"Cả đời này, tôi chỉ có thể yêu mình cô ấy."

Người phụ nữ mà anh yêu nhất, cho anh một bình thuốc độc.



Sau gáy trúng đòn nghiêm trọng, đầu óc Triệu Luân quay cuồng đến mức phát ói. Thị giác vốn đã mơ hồ, lúc này lại càng không rõ ràng, xoang mũi vừa chua xót vừa trướng đau, giống như chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ có nước chảy xuống. Hắn là gã đàn ông thô lỗ cục mịch, bị đánh bị mắng đều khinh thường không thèm phản ứng, nhưng vừa nghĩ tới Lục Dư, nước mắt cứ thế bỗng nhiên rớt xuống không ngừng.



"Triệu Luân, cậu còn nhớ hồi học tiểu học, cậu trộm đồ trong siêu thị, tôi đi tìm quản lý xin lỗi để đưa cậu ra, đã nói với cậu thế nào không?"

Lục Dư nhìn hắn, ánh mắt vô cùng nhu hòa: "Tôi nói: "Cậu phải biết nhẫn nhịn. Là của cậu cuối cùng rồi cũng sẽ là của cậu." Nhưng bây giờ tôi mới phát hiện, khi đó tôi vốn dĩ không hiểu tâm tình của cậu."

"Tôi muốn thắng, cực kỳ muốn thắng. Chỉ có duy nhất