Đoàn Trưởng - Mang Thai Dã Chiến

Chính Văn

Bầu trời rộng lớn đầy sao, đất cát cằn cỗi hoang vu.

Phó chỉ huy bị ném xuống đất, ngay sau đó Chỉ huy nghiêng người đè lên.

Hai chân Phó chỉ huy tách ra vòng qua eo của Chỉ huy, khe mông đè ép lên đầu ©ôи ŧɧịt̠ nóng ẩm, Chỉ huy đẩy thắt lưng một cái, Phó chỉ huy liền kêu lên một tiếng đau đớn, chậm rãi nuốt vào ©ôи ŧɧịt̠ khổng lồ giữa háng của hắn.

Phó chỉ huy chủ động cởi bỏ áo choàng tuyết trắng của mình, để Chỉ huy vùi đầu vào bầu ngực trắng nõn, liếʍ mυ'ŧ núʍ ѵú tinh xảo non mịn, đồng thời một tay khác xoa xoa cái bụng căng phồng của cậu.

“Tại sao không hút ra sữa hả? Lỗ sữa vẫn chưa thông à?” Chỉ huy khàn giọng hỏi.

Phó chỉ huy đau đớn, che chở cái bụng hơi phồng lên, đầṳ ѵú sưng đỏ, sắc mặt ửng hồng, ngập ngừng nói: “Mới có… bốn tháng…”

Chỉ huy nhào nặn cặp mông tròn vểnh của cậu, đồng thời nắc eo nhịp nhàng khiến cho Phó chỉ huy phát ra tiếng rêи ɾỉ ưm ah ah.

“Phục vụ tôi cho đàng hoàng. Đừng quên ai đã cứu cậu ra khỏi sa mạc, rồi còn phong cho cậu lên làm Phó chỉ huy.”

“Ưm… ưm a… Em không quên… Em cho ngài ȶᏂασ… Em sẽ sinh con cho ngài mà…” Phó chỉ huy nâng cao cái bụng tròn trịa mượt mà lên, kẹp chặt hai chân lại, hơi nâng eo, phối hợp với động tác ȶᏂασ vào của Chỉ huy.

Chỉ huy cúi đầu hôn lên chiếc cổ mảnh mai của cậu, thấp giọng nói: “Nhưng tôi không cho phép cậu tiết lộ chuyện của hai ta cho người ngoài biết, hiểu không?”

“Ha a… hiểu… ô… em luôn… hức hức… giấu bụng…” Phó Chỉ huy sảng khoái đến mức ứa nước mắt.

“Nhưng đợi đến khi bụng lớn hơn là không giấu được nữa rồi?” Chỉ huy gặng hỏi.

Phó chỉ huy cắn môi xấu hổ nói: “Vậy… vậy sẽ trả lời rằng bị một đám đàn ông lạ mặt ȶᏂασ lớn bụng… ưm a… bị lôi vào hẻm nhỏ… hưm hưm… luân phiên nhau hãʍ Ꮒϊếp… có thai… cũng không biết là… là của ai… ưm hưm…”

“Vậy sau khi sinh lại tiếp tục mang thai thì sao?” Chỉ huy giọng điệu ngang ngược hỏi.

Phó chỉ huy rơm rớm nước mắt: “Ô a… Bởi… bởi vì… cái đám đàn ông lạ mặt kia nhớ mùi vị cái l*и của em… ưm a… lại lôi em đi… hϊếp tập thể lần nữa…”

“Vậy lỡ người khác lại hỏi tại sao cậu không phản kháng thì sao?” Chỉ huy hung hăng ȶᏂασ mạnh vào chỗ sâu nhất của Phó chỉ huy.

Phó chỉ huy kinh ngạc há miệng thở dốc, sướиɠ đến bật khóc nức nở nói: “Vì… vì em lẳиɠ ɭơ… Bọn chúng chỉ sờ một cái em liền mềm nhũn… nên lại bị bọn họ ȶᏂασ…”

“Được rồi có ai hỏi thì cứ như vậy mà trả lời.” Chỉ huy thở hổn hển, “Ngoan ngoãn mang thai con của tôi rồi sinh nó ra.”

Phó Chỉ huy rưng rưng nước mắt: “Hức, ưm… Em… Em sẽ ngoan… sẽ mang thai… ưm a…sẽ sinh em bé cho ngài mà!”

Chỉ huy nghe vậy khí thế hừng hực nổi lên ȶᏂασ vừa mạnh vừa sâu lại liên tục không nghỉ.

“Bự không? Sướиɠ l*и không?”

“Bự, bự…. sướиɠ, ưm hưm sướиɠ chết mất…”

Côи ŧɧịt̠ khổng lồ khi rút ra kéo theo vách thịt non mềm, kịch liệt dập mạnh vào phát ra tiếng bạch bạch hết lần này đến lần khác.

Chiếc áo choàng trắng của Phó chỉ huy đã cởi được một nửa, tay áo buông thõng vắt vẻo trên cánh tay, đung đưa qua lại theo động tác làʍ t̠ìиɦ, vạt áo mở rộng lộ ra bầu vυ' mượt mà cùng với cái bụng bầu tròn trịa lấp ló giữa lớp áo rộng thùng thình, muốn che cũng không che nổi.

Chỉ huy ánh mắt tối sầm lại, sờ sờ vòng eo tinh xảo nhẵn nhụi rồi lại xoa xoa cái bụng căng tròn của cậu: “Cho dù lúc cậu mang thai chín tháng bụng to lên, thì vẫn phải chủ động leo lên giường của tôi, cầu xin tôi ȶᏂασ, biết chưa?”

“Ưm… Dạ… em… em sẽ nâng cao bụng lớn… run rẩy bò lên giường ngài…”

Phó chỉ huy bị ȶᏂασ đến không thể thẳng người, giọng nói cũng đứt quãng, hơi thở dồn dập.

Lớp đất cát thô ráp chà xát lên lưng trần của cậu khiến nó đỏ lên đau đớn, nhưng trận dã chiến vừa khốc liệt vừa nóng bỏng đã khiến cậu không còn thời gian để phân tâm nghĩ đến chuyện đó nữa.

Chỉ huy nghiến răng cười: “Đến lúc đó nhớ phải kẹp chặt chân chịu đựng, đừng để bị tôi ȶᏂασ cho đẻ tại chỗ.”

“Ô dạ… dạ được… ha a… khi nào sắp sinh… em sẽ tự ra ngoài… tìm căn phòng nhỏ cởϊ qυầи để sinh con… sẽ không bị người ta nhìn thấy…” Mồ hôi nhễ nhại làm ướt mái tóc đen mượt mà của Phó chỉ huy, cậu thấp giọng rêи ɾỉ.

Chỉ huy hôn lên má cậu: “Ngoan quá, đúng vậy. Chỉ có tôi mới có thể nhìn thấy nơi này của cậu…” Nói xong, Chỉ huy lại thúc mạnh thêm vài lần ở cái nơi yếu ớt phấn nộn của Phó chỉ huy.

Toàn bộ thân ©ôи ŧɧịt̠ kéo ra ngoài, phát ra tiếng “bụp” nhẹ. Sau đó hắn lại hung ác đâm vào, tiến quân thần tốc, tách mở vách thịt non, khiến Phó chỉ huy hét toáng lên.

“Lúc đó đừng để người khác nhìn thấy dáng vẻ này của cậu. Cậu ưỡn bụng lớn, quần áo thì không chỉnh tề, trên người dính đầy dâʍ ɖị©ɧ, sắc mặt thì ửng hồng.”

“Em… em sẽ không cho người khác xem đâu…” Phó chỉ huy bấu chặt đất cát, nâng cao đầu gối, dang rộng hai chân ra, lắc hông để hoà nhịp với cử động của Chỉ huy, chịu đựng từng cái va chạm nghiền ép hết lần này đến lần khác, giống như chuyển động của pít tông êm ái nhất thế giới.

“Thật không? Vậy lỡ bị thấy thì sao?” Chỉ huy mang giọng điệu không thèm nói đạo lý hỏi. “Cậu giải thích thế nào? ‘Vừa mới từ phòng của Chỉ huy đi ra’ à?”

Phó Chỉ huy thút thít khóc như mèo con, nghẹn ngào cầu xin tha thứ: “Là… Là em tự mình làm… khiến cho bụng bự, nứиɠ đến không chịu nổi… Em rất muốn được ȶᏂασ, nhưng không có kẻ nào chơi em…. Em nhịn hết nổi… Tự chơi chính mình!”

Chỉ huy không khỏi thở dài: “Ngoan quá.” Sau một cú thúc vào chỗ sâu nhất, chất dịch trắng đυ.c nóng hổi tưới lên toàn bộ lên miệng khoang sinh sản của Phó Chỉ huy, từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt phun ra hết đợt này đến đợt khác, Phó Chỉ huy đỏ bừng mặt, co giật toàn thân như cá mắc cạn.

“Nhiều quá… nhiều quá ưm a! Ăn không nổi nữa… sắp trào ra rồi… ô ưm ưm…” Phó Chỉ huy khóc đỏ cả mắt.

Cậu đang mang thai đứa nhỏ trong khoang sinh sản, giờ phút này miệng khoang đã đóng chặt, thứ dịch trắng đυ.c kia không thể bắn vào bên trong nhưng cũng không có chỗ nào để chảy ra, chỉ có thể thuận theo lỗ l*и tràn ra, chất lỏng đó chảy ra mang lại cảm giác như tiểu tiện không tự chủ được, Phó chỉ huy xấu hổ muốn trốn tránh, vùng vẫy như một con thú nhỏ, tay chân vung loạn xạ cả lên.

Nhưng Chỉ huy dùng hai tay giữ chặt eo cậu, sờ nắn hông cậu rồi ấn mạnh vào háng của hắn, buộc cậu khóa chặt. Chỗ kia của hai người như hòa vào nhau, túi tinh tím đen áp vào mông cậu, ngăn chặn hoàn toàn lỗ l*и chặt chẽ, đem toàn bộ chất lỏng đặc quánh phun vào trong.

Phó Chỉ huy mở to mắt, mồ hôi nhễ nhại, ánh trăng chiếu lên làm làn da ướt đẫm mồ hôi của cậu sáng bóng, cái bụng bầu mượt mà cũng lấp lánh trắng muốt.

Chỉ huy nắm lấy đôi chân thon dài của cậu, ép buộc chúng chụm vào nhau rồi dùng một tay đỡ lấy mông của cậu, từ từ rút ©ôи ŧɧịt̠ ra trong tình trạng khép chặt.

Cảm giác sảng khoái do chậm rãi ma sát vách l*и chặt chẽ làm cho phó Chỉ huy muốn khóc nấc lên, l*и nhỏ co rút lại, vừa cố gắng giữ chặt ©ôи ŧɧịt̠ to lớn, vừa phun ra dâʍ ɖị©ɧ làm cho miệng l*и đỏ ửng, sưng tấy ẩm ướt…

Phó Chỉ huy nằm phịch trên cát như một món đồ chơi bị hỏng, toàn thân mềm nhũn hơi run rẩy, tấm lưng trơn bóng dính đầy mồ hôi cùng với đất cát, da^ʍ thuỷ chảy qua khe mông nhỏ xuống đất đai cằn cỗi bên dưới.

Chỉ huy rút ©ôи ŧɧịt̠ ướt đẫm ra, kê nó sát về phía phó chỉ huy vỗ vỗ hai bên khuôn mặt thanh tú trắng nõn, sau đó đưa đến miệng cậu ra lệnh: “Liếʍ.”

Phó Chỉ huy bị thứ kia tát cho thất thần, mồ hôi trộn lẫn với tϊиɧ ɖϊ©h͙ màu trắng đυ.c còn sót lại trên mặt, từ từ trượt xuống hai bên má.

Ánh mắt Chỉ huy càng ngày càng nguy hiểm, vươn tay bóp lấy cằm cậu, sau đó Phó chỉ huy mới tỉnh táo lại, vội vàng cúi người ngoan ngoãn mυ'ŧ lấy thứ khổng lồ kia.

Một mùi vị tanh tưởi xộc thẳng vào mặt.

Cậu ngoan ngoãn dùng má cọ xát thứ đó rồi mới cúi đầu ngậm lấy đầu ©ôи ŧɧịt̠ đầy nước nhờn, chiếc lưỡi nhỏ linh hoạt đánh vòng quanh lỗ tiểu.

Cậu nằm ngửa trên mặt đất, vừa rêи ɾỉ liếʍ mυ'ŧ, vừa sửa soạn lại quần áo, cậu khoác lên mình chiếc áo choàng trắng tuyết, dựng thẳng cổ áo lên đàng hoàng, để che đi những dấu hôn dày đặc trên cổ.

Dưới bầu trời đầy sao của sa mạc vắng lặng, chỉ có tiếng mυ'ŧ liếʍ nhóp nhép không hề trang nghiêm vang vọng…

-hoàn-