Sau Khi Thụ Pháo Hôi Bị Công Ba Bắt Cóc

Chương 22

67.

Ta gật đầu rồi sờ lên khóe môi vừa bị hắn liếʍ: "Đúng vậy, nhưng mấy ngày trước đã từ chức rồi."

Ta cũng không cố che giấu chuyện này, giờ hắn mới biết thì hơi lạ.

Liễu Yếm nói: "Sao không làm nữa?"

Ta nói: "Đại trượng phu chí ở bốn phương, đâu thể gϊếŧ người cả đời được. Đợi minh chủ để lại tóc mái thì ta có thể thi khoa cử rồi."

Sắc mặt Liễu Yếm hơi kỳ quái, cứ như muốn cười nhưng phải cố nín.

Hắn nói: "Chẳng lẽ trước kia tóc minh chủ cũng là ngươi cắt à?"

Ta nói: "Ừ."

Ngoài ta ra còn ai có thể một đao cắt tóc Yến Trọng thành mái ngố chứ? Mặc dù hắn rất ghét kiểu tóc kia nhưng ta thấy thật đáng yêu.

Liễu Yếm cúi đầu im lặng chốc lát rồi đột nhiên phá lên cười. Khi hắn ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt sáng lấp lánh: "Hèn gì ta cứ thắc mắc trước kia hắn quý hai lọn tóc mai như vậy mà sao lại...... Tả hộ pháp, ngươi thật lợi hại."

Hắn véo nhẹ mặt ta: "Nhìn ngươi hiền lành như vậy thật không ngờ đấy."

Ta nheo mắt lại, xụ mặt bảo hắn: "Ta dữ lắm, còn vô cùng tàn ác nữa, gϊếŧ người không chớp mắt."

Hắn vừa cười vừa nhìn ta: "Ngươi tỷ thí với ta thử xem."

Dứt lời hắn xuất chiêu với ta. Ta khựng lại, nhét miếng bánh cuối cùng vào miệng rồi đưa tay tiếp chiêu hắn.

Liễu Yếm không dừng tay mà tung chưởng về phía eo ta.

Ta xoay người ấn lên vai hắn, khuỵu một chân xuống trước mặt hắn rồi đưa tay bóp cổ hắn. Giáo chủ nói đánh rắn đánh bảy tấc, nếu lúc gϊếŧ người có thể bóp chặt yết hầu địch thủ thì xem như đã thắng bảy phần.

Liễu Yếm bị ta bóp cổ mà vẫn cười, hắn nói: "Không hổ là Tả hộ pháp Ma giáo."

Ta đắc ý nhếch miệng cười với hắn rồi buông lỏng tay, đang định ngồi lại chỗ cũ thì Liễu Yếm bỗng nhiên ôm chặt eo ta. Hắn cúi xuống hôn chụt vào môi ta, mắt cười cong cong: "Vị hoa quế."

Ta nói: "Ngươi hôn ta đấy à?"

Liễu Yếm nói: "Mấy ngày nay ngươi đã ăn bao nhiêu thứ ở Liễu phủ của ta, hôn một cái cũng không được sao?"

Ta: "?"

Ta cứ tưởng bọn họ không ngại chứ.

Ai ngờ Liễu công tử nhìn bề ngoài rộng rãi hào phóng như vậy mà bên trong lại keo kiệt hẹp hòi. Thôi, hắn thích hôn thì hôn đi, dù sao ta cũng chẳng mất gì.

68.

Liễu Hi ngờ vực nhìn huynh trưởng ý xuân dạt dào đối diện rồi lại nhìn thiếu niên đang nghiêm túc bóc vỏ đậu phộng, cứ cảm thấy giữa hai người này có chuyện gì đó mà nàng không biết.

Huynh trưởng ngước mắt cười với nàng.

Liễu Hi: "Ca ca, hôm qua hộ pháp giả kia bị người Ma giáo đem đi rồi."

Huynh trưởng: "Thế à?"

Liễu Hi: "Đám người Ma giáo kia hình như đang tìm Tả hộ pháp của bọn họ thì phải."

Huynh trưởng: "A muội, đây là chuyện của bọn họ, chẳng liên quan gì đến chúng ta cả."

Liễu Hi: "Ừm."

Nàng lại vụиɠ ŧяộʍ lườm thiếu niên vừa nhét đậu phộng vào miệng, hai má phồng lên, thầm nghĩ đồ ngốc này đúng là chẳng để ý gì chuyện bên ngoài mà chỉ biết ăn thôi.

Không biết sống vô tư như vậy là tốt hay xấu nữa.

69.

Đêm qua không trăng, mây đen mù trời, quả nhiên hôm nay có mưa to.

Mùi bùn đất xông lên nồng nặc.

Mưa trên mái hiên chảy thành dòng xuống đất.

Xem ra ta ở đây quá lâu, người Ma giáo đã đuổi tới nơi rồi.

Đương nhiên giáo chủ sẽ không vì bắt ta mà đích thân tới đây, không có hắn thì những người khác chẳng đời nào bắt được ta. Ta nằm ườn ra bàn nghĩ thầm.

Ta đang suy tư khi nào nên đi thì Liễu Yếm mang theo hơi nước ẩm ướt đẩy cửa vào.

Hắn đặt dù trúc dựa vào cửa rồi ôn hòa nhìn ta: "Tả hộ pháp tiểu đệ đệ, giáo chủ các ngươi đúng là chạy tới đây rồi."